top of page
Hung Tran
Oct 30, 2023
Những đám bụi tung mù mịt khi chiếc xe của chúng tôi xóc chồm trên những đoạn đường đầy vết đất lún nằm ở địa phận phía Đông Nigeria vào đất Ibo...
Những...
...đám bụi tung mù mịt khi chiếc xe của chúng tôi xóc chồm trên những đoạn đường đầy vết đất lún nằm ở địa phận phía Đông Nigeria vào đất Ibo. Tôi liếc nhìn qua người tiếp đón mình, ông Walter Kornelson, màu da hồng hào trên gương mặt ông giờ đây phủ đầy bụi bặm và mồ hôi. Tôi sẽ làm việc với vị giáo sĩ lớn tuổi này và vợ ông trong năm ngày. Năm ngày mà tôi đã thật sự trông đợi. Ông là một nhà truyền giáo to khỏe, có tính mạo hiểm. Vì vậy, mặc dầu còn trẻ và mới bắt đầu tham gia hầu việc Chúa với các hội truyền giáo, tôi cảm thấy dễ chịu với ý nghĩ tổ chức các buổi nhóm truyền giảng với ông. Viễn cảnh thú vị nhất là năm đêm truyền giảng cho người dân ngoại giáo Ibo.
"Loren này, chúng tôi thật vui mừng vì anh đã đến!", ông nói, xây mắt khỏi con đường trước mặt song không hề chạy chậm lại. Những chú gà con chạy tung kêu quang quác phản đối đằng trước mũi xe ô tô của chúng tôi.
"Tôi đã từng giảng dạy mỗi đêm ở tại một trong các ngôi làng này suốt bốn tháng không hề ngừng nghỉ", ông cười, nói tiếp "Thật là mừng khi nghe có một người khác để thay đổi!".
Tôi gật, định trả lời thì Bùm! Rồi một tiếng nổ kinh hồn, và một tiếng thịch nện trên đường lộ cứng. Chiếc xe nghiêng sang một bên nhưng ông Walt đã giữ chặt tay lái và dừng được ngay. Không cần giải thích gì cả, tôi nhảy xuống khỏi xe cùng với ông ta để kiểm tra sự thiệt hại. Tiếng động do lớp xe nổ thì ở đâu trên thế giới này cũng giống nhau.
"Ôi Chúa ôi! Con phải làm sao đây!". Ông Walt kêu lên đi về phía sau xe chỗ để đồ dự phòng, hai vai ông xụi xuống với một vẻ mỏi mệt mới.
"Có gì trục trặc vậy? Thưa ông, chúng ta không thể mua được một chiếc lốp xe ở Enugu chăng?". Tôi hỏi
"Được, có chứ, nhưng...", giọng ông hơi lạc đi, trong khi ông vật lộn với chiếc cờ lê và những tai bù-loong.
Ông không nói gì nhiều sau khi chúng tôi đã vào trở lại trong xe và chiếc xe rề rề trên đường lộ. Cuối cùng, ông nói "Tôi thật tiếc đã để cho anh buồn, Loren à, và tôi cũng thật tiếc đã không đến gặp những người đó, nhưng thật sự là còn một thời gian ngắn nữa trước khi chúng tôi có thể lấy tiền để thay chiếc lốp này. Cộng tiền thuế và mọi thứ sẽ tốn hết 45 đồng ở tại đây.. Tôi không biết chúng ta phải làm thế nào đây".
Một tiếng nhỏ nhẹ trong tôi khẽ bảo con có 45 đồng đấy - Phải, song đó là tất cả số tiền tôi có! Tôi phản đối, và trong vòng năm ngày nữa tôi sẽ rời nơi này cùng với sự an ổn có liên quan đến những người mà tôi quen biết và bay đến Khartoum, Sudan để nghỉ ngơi hai ngày. Hai ngày ở tại một thành phố xa lạ. Tôi phải có một chỗ để ở, có cái gì đó để ăn, vé xe buýt...45 đồng thậm chí cũng không đủ.
Thế rồi tôi nghĩ Bố và Mẹ mình hẳn sẽ cho ông ấy tiền, thậm chí đó là số tiền cuối cùng của bố mẹ. Tôi đã theo dõi bố mẹ tôi tin cậy Đức Chúa Trời và ban phát cho những người khác trong suốt 25 năm, và Ngài chưa bao giờ thất tín đối với họ.
"Ông Walt này", tôi nói "Hãy để tôi trả tiền lốp xe cho ông. Chúng ta hãy tìm chỗ thay ngay đi". Ông ta hơi phản đối "có chắc không, con trai? Anh còn một chuyến đi dài phía trước đấy!". Nhưng tôi cứ nhất định, và chúng tôi đã tìm được một cửa hiệu trên một con phố đầy bụi.
Việc thay một chiếc lốp mới mất tất cả là 42 đồng và tôi còn lại 3 đồng trong túi, song ông bà Mục sư Kornelson không hề biết điều đó. Chúng tôi lao vào năm ngày đêm gian khổ và tuyệt diệu. Ở mỗi ngôi làng, ngay khi đến nơi và bắt đầu dựng đồ trang bị để chiếu cuộn phim Tin lành của chúng tôi, các đám đông xuất hiện từ những bụi cây như thể bởi một phép mầu. Nhiều khi có đến 2000 người ngồi chen chật với nhau ở phía trước màn hình cho đến khi trời tối. Sau buổi chiếu, tôi truyền giảng với sự giúp đỡ của một thông dịch viên và một chiếc loa phóng thanh cầm tay chạy bằng pin. Thật là tuyệt vời.
Nhưng rồi thời điểm cuối cùng của ngày thứ bảy bí mật của tôi cũng đã đến. Tôi vẫn chỉ còn vỏn vẹn 3 đồng...tôi sẽ làm gì ở Khartoum đây?
Cứ mỗi ngày, khi ông bà Walt theo thói quen dừng lại nơi hòm thư bưu điện của họ, thì tôi lại thầm tự hỏi: Nhỡ như trong đó có một lá thư cho tôi...với cái gì đó ở bên trong. Nhưng có ai biết tôi ở đây đâu? Liệu bưu điện có tìm được tôi ở mãi tận xứ Ibo nầy không? Đến ngày cuối cùng, ông bà Walt đi ngang qua thùng thư một lần nữa trên đường chúng tôi ra khỏi bãi đất có nhiều lùm cây. Ông thong thả quay trở lại xe ô tô. Dáng người to lớn của ông hơi khom xuống khi ông lật lật chồng thư.
"Xem nầy, Loren", ông nói "Ở mãi tận đây mà người ta cũng tìm được anh đấy!". Và ông đưa tôi một lá thư duy nhất - của một số các bạn ở lại Los Angeles. Tôi mở thư và nuốt một cách khó khăn - 150 đồng. Của những người trước đây chưa hề gởi bất cứ thứ gì cho tôi cả.
Lẽ ra tôi không phải ngạc nhiên trước sự thành tín của Đức Chúa Trời. Song dầu sao, khi bạn đang sống trên bờ mép - tức là tin cậy nơi Đức Chúa Trời và không biết đồng tiền kế tiếp đang đến từ đâu - thì điều đó không bao giờ trở thành lệ thường được.
Tôi biết bạn đang nghĩ gì. Bạn sẽ bảo "Phải rồi, Đức Chúa Trời đã hành động thời điểm đó, nhưng bạn thật sự chưa ở trong một sự nguy hiểm nào cả. Bạn chưa ở Khartoum mà không có tiền. Bạn vẫn có thể cứ ở lại với ông bà Kornelsons cho đến khi có trợ cấp đến".
Tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện của Evey và Reona...
Evey Muggleton và Reona Peterson tin rằng Đức Chúa Trời muốn dẫn dắt họ đến Albania, một trong những quốc gia thù địch nhất đối với Tin lành vào đầu những năm 70. Vào năm 1967, Albania đã tự họ tuyên bố là quốc gia vô thần đầu tiên trên thế giới. Họ đóng cửa tất cả nhà thờ, nhà hội Do-thái giáo, đền thờ Hồi giáo và đối xử tàn bạo đối với những ai không chịu công nhận rằng không có Đức Chúa Trời. Họ bỏ những người đó vào những thùng tròn niêm kín và ném xuống biển Adriatic.
Evey và Reona đã cầu nguyện và hoạch định chương trình suốt trong ba năm. Vào một trong những lần cầu nguyện của họ, Reona thấy rõ rệt trong tâm trí cô hình ảnh của chính mình ở tại Albania, một chiếc xe buýt du lịch cùng khuôn mặt của một người phụ nữ.
Cuối cùng, họ đã đã được cho thị thực nhập cảnh Albania cùng đi với một nhóm du lịch đa số là các thanh niên Mácxít từ Tây Âu. Họ đi bằng xe buýt y như khải tượng Reona đã thấy.
Reona và Evey mang lén các sách Phúc-âm bằng tiếng Albania qua biên giới bằng cách buộc chặt trong người họ. Khi đã vào được bên trong, mặc dầu bị giám sát gắt gao, họ vẫn có thể kín đáo đặt các quyển sách nhỏ đây đó để người ta có thể tìm đọc.
Một ngày nọ, một nữ hầu phòng người Albania bước vào căn phòng của Reona trong khách sạn, và thật lạ lùng đó chính là người phụ nữ mà cô đã được thấy trong buổi cầu nguyện cách đó ba năm! Cô biết mình phải tìm cách nói chuyện với người phụ nữ nầy và tặng cho cô ấy các quyển sách nhỏ nói về Tin lành. Reona đã phá vỡ hàng rào ngôn ngữ bằng những chữ đơn giản nhất mà cô có thể sử dụng "Mác, Lênin...không! Chúa Jesus...được!". Người phụ nữ mừng rỡ nhận quyển sách Phúc-âm và áp chặt nó vào ngực mình. Nước mắt ràn rụa, cô nói: "Tôi cũng là một Cơ-đốc nhân" và nhét gọn quyển sách vào túi mình.
Vài giờ sau, Reona nghe những tiếng gõ lớn ở ngay cửa phòng mình và sau đó cô bị dẫn đến một căn phòng sáng mờ mờ, phủ một lớp khói xanh dương, có năm người đàn ông đang đợi ở đó. Reona trông thấy cuốn sách Phúc-âm cô đã tặng cho người phụ nữ. Tim cô chùng xuống. Hẳn họ đã bắt được người bạn mới của cô cùng với quyển sách.
Họ bắt đầu chất vấn cô, tố cáo cô là một gián điệp và kết tội cô là chống lại nhân dân Albania. Trong khi Reona vẫn bình tĩnh, nhất định bảo mình vô tội, những người đàn ông càng lúc càng nóng nảy, bồn chồn. Sau đó người cầm đầu nhóm thẩm vấn hét lên "Cô không chịu hợp tác! Chúng tôi sẽ giữ cô ở đây cho đến khi nào công việc của cô bị vạch trần!".
Trong một phòng khác, Evey cũng đang chịu đựng một cuộc thẩm vấn dã man như vậy. Sự việc cứ tiếp tục như vậy trong hai ngày đêm với cả hai thiếu nữ. Họ không được cho ăn gì ngoài một chút nước uống và vài giờ để ngủ. Những người thẩm vấn tách riêng họ ra, thét lớn vào mặt họ những lời tố cáo tìm cách gây cho họ sợ hãi. Song hai thiếu nữ vẫn dịu dàng xác nhận mình vô tội.
Cuối cùng, một trong những người buộc tội họ lạnh lùng cho Reona hay: "Cô là một kẻ phản bội nhân dân của nước Cộng hòa Albania vinh quang, và những kẻ phản bội phải bị xử bắn. Chúng tôi sẽ đến gặp cô vào 9 giờ sáng ngày mai".
Sáng hôm sau họ đến và đưa hai cô ra khỏi phòng một cách khiếm nhã. Tuy nhiên thay vì bị xử tử, Evey và Reona bị trục xuất ra biên giới mà không có một lời giải thích. Vé xe trở về của họ đã bị tịch thu.
Dường như đó không phải là một vấn đề lớn lắm sau khi bạn đã đối diện với khả năng có thể xảy ra với một đội xử bắn - song họ vẫn còn phải đương đầu với một thách thức lớn lao đối với đức tin của mình. Hai thiếu nữ trẻ với các túi hành lý nặng nề phải băng bộ mười cây số trong vùng đất lầy lội không có người ở giữa các ranh giới thù địch, Albania và Yugoslavia. Sau đó, họ còn phải đi 1000 cây số (khoảng 700 dặm) dọc theo bờ biển Yugoslavia, băng qua miền Bắc nước Ý, vượt dãy Alps vào Thụy sĩ và bằng cách nào đó để đến nhà họ ở Lausanne. Liệu họ có thể tin cậy Chúa đưa họ về đến nhà với số tiền quá ít ỏi, không vé xe và cũng không biết gì về các vùng đất cũng như các thứ ngôn ngữ ấy không?
Họ đã phản ứng bằng đức tin. Rốt lại, Đức Chúa Trời, Đấng đã giải cứu họ khỏi đội xử tử chắc chắn là Đấng được tin cậy để giúp họ tìm cách về nhà.
Một loạt các phép lạ nhỏ đã xảy ra... một chiếc tắc xi không thể xuất hiện ở vùng đất không có người ở thậm chí người tài xế còn bằng lòng đưa họ đến biên giới mà không lấy tiền. Từ đó, họ đón một loạt các chuyến xe bằng cách sử dụng tập quán đi quá giang đã đi vào truyền thống. Nhưng điều đã xảy ra ngay trước biên giới Yugoslavia và biên giới nước Ý thì thật sự là một điều mầu nhiệm.
Đã bảy giờ tối mà hai cô vẫn còn cách biên giới Ý vài cây số, đang khi tìm xem phải quyết định làm gì. Họ không có tiền Ý. Liệu quá giang xe vào đất Ý ban đêm có an toàn không?
Ngay lúc ấy, một chiếc ô tô bóng loáng dừng lại bên cạnh. Evey ra dấu cho người lái xe, trỏ về hướng họ muốn đi - qua bên kia biên giới. Người đàn ông gật đầu không nói gì cả, cho hai cô gái và hành lý của họ vào sau xe rồi hướng thẳng đến biên giới. Đến nơi, họ thấy một dãy dài các xe hơi đang đợi kiểm tra và xét thẻ thông hành, người lái xe tăng tốc, tự động rẽ vào một đường riêng biệt và chạy thẳng qua bên kia biên giới Yugoslavia với một cái vẫy tay nhẹ nhàng.
"Người này là ai vậy?" Reona tự hỏi "Hẳn ông ta phải là một viên chức cao cấp của Yugoslavia mới rời khỏi một xứ Cộng sản dễ dàng như vậy!" Nhưng họ lại còn sửng sốt hơn khi đến tại Ý. Một lần nữa một đoàn xe dài đang kiên nhẫn đợi chờ để được thông qua và được cho vào. Lần nầy người lái xe thậm chí còn không chạy chậm lại hoặc vẫy tay nữa. Ông ta quẹo sang một lằn đường ở phía ngoài và chạy thẳng vào bên trong nước Ý, đỗ lại ở một trạm xe buýt. Ông đặt một đống tiền vào tay Reona, ngước nhìn cô và cuối cùng nói những lời đầu tiên "Đón xe buýt đến Trieste, từ Trieste đi xe lửa".
Chỉ thế thôi. Ông phóng xe đi mất. Nhưng theo chỉ dẫn đó, họ đã đón xe buýt đến Trieste và từ Trieste họ đi tàu lửa đến Lausanne, Thụy sĩ. Nhờ số tiền ít ỏi họ có, cộng với số tiền mà người khách lạ yên lặng cho, họ vừa đủ chi phí để về đến nhà.
Câu chuyện này có vẻ xa lạ hoặc vượt khỏi tầm mức kinh nghiệm của bạn chăng? Có phải Đức Chúa Trời là Đấng thực hữu và thực tế, thậm chí có cả những chỉ dẫn chính xác để đưa họ về đến nhà cùng với sự cung ứng của Ngài chăng? Tôi tin khi đọc quyển sách này bạn cũng sẽ học được cách để tin cậy Ngài, bất cứ ở đâu và bất kỳ những thách thức nào mà bạn phải đối diện.
Trong lĩnh vực tài chính, có nhiều cách tin cậy Đức Chúa Trời. Chúng tôi có thể học tập để sống bằng đức tin trong sự cung ứng đa dạng của Ngài. Và chúng ta có thể bước ra và chứng kiến Ngài hành động vì lợi ích của chúng ta. Tốt nhất, chúng ta có thể học được những phương pháp của Ngài. Một khi bạn kinh nghiệm đời sống đức tin, điều đó sẽ phá hỏng việc tìm kiếm theo cách bình thường.
Khi người ta quan sát sự tăng trưởng nhanh chóng của một số người và chức vụ công tác trong tổ chức Thanh Niên Với Một Sứ Mạng (YWAM), họ thắc mắc làm thế nào mà nó có thể làm được quá nhiều việc và quá nhanh chóng như vậy. Tôi nói với họ rằng tôi không thành lập tổ chức YWAM (Thanh Niên Với Một Sứ Mạng) mà chính Chúa Jesus đã thành lập. Tôi hầu như chỉ là người quan sát những gì Ngài làm đối với chúng ta với tư cách một hội truyền giáo, phương cách Đức Chúa Trời dẫn dắt chúng ta trong lãnh vực đức tin và tài chánh, và một bí quyết quan trọng để tăng trưởng nhanh chóng. Nếu bạn không hiểu rõ Đức Chúa Trời cùng quyền phép mầu nhiệm của Ngài, thì bạn không thể hiểu làm sao điều đó xảy ra được.
Tôi muốn chia xẻ với bạn những nguyên tắc chúng tôi đã học được, để giúp các Cơ-đốc nhân nhìn thấy những đường lối của Đức Chúa Trời và học tập để tin cậy Ngài hơn. Trong thế giới hiện đại, mỗi người đều cần tiền bạc, bởi vì hầu hết những thứ bạn làm đều liên quan đến tiền bạc. Nếu bạn sẵn lòng, Đức Chúa Trời sẽ dẫn dắt bạn vào một lối sống nơi mọi sự đều được thực hiện bằng đức tin trong Ngài, kể cả việc làm thế nào để bạn có được tiền và cách bạn sử dụng tiền bạc của mình.
Sứ điệp này áp dụng được cho hết thảy chúng ta. Dành cho...
Những gia đình trẻ, cố gắng dâng phần mười khi thu nhập của họ không đủ dùng.
. Vị Mục sư chủ tọa hội thánh đang vật lộn để làm thế nào trả lương cho nhân sự và sửa chữa nóc nhà thờ mặc dầu lượng tiền dâng giảm sút.
. Những người đã tốt nghiệp trung học hoặc Đại học băn khoăn không biết phải chọn hoặc sự đảm bảo về mặt tài chính hoặc một điều nào đó tốt hơn.
. Những cặp vợ chồng đã về hưu, cố gắng thu vén cho đủ sống với số thu nhập nhất định.
. Người truyền giáo ở chốn tiền đồn cô độc băn khoăn về việc không biết làm thế nào về số tiền mình có cần.
. Những người lớn tuổi, hoặc trẻ tuổi, đang ra đi lần đầu tiên để bước vào chức vụ hầu việc Chúa trọn thì giờ, băn khoăn không biết liệu mình có thể tự túc được không.
. Những người thấy mình có được một số tiền để dành nhưng không biết phải sử dụng cách nào để sáng danh Chúa. Cuốn sách này cũng dành cho những người ao ước một điều lớn lao hơn, một sự tham gia hào hứng vào những gì Đức Chúa Trời đang thực hiện trên khắp thế giới.
Dầu bạn đang ở trong tình huống nào, tôi khát khao được thấy bạn thực hiện bất cứ điều gì Chúa kêu gọi bạn làm; dầu phải can đảm thế nào. Nhưng sự lựa chọn thuộc về bạn. Bạn có thể ổn định trong một nếp sống bình thường hoặc được cảm động để có một bước mới mẻ với Đức Chúa Trời - Bạn có sẵn sàng sống nơi bờ vực không?
bottom of page