top of page
Hung Tran
Apr 16, 2024
Sự thay đổi này không phải là “tiến hóa” vì không từ thiên nhiên mà ra, nhưng là một cái gì đó đến với thiên nhiên từ bên ngoài...
PHẦN BỐN - VƯỢT QUÁ NHÂN CÁCH TÍNH: CÁC BƯỚC ĐẦU CỦA GIÁO LÝ BA NGÔI
4.11 NHỮNG NGƯỜI MỚI
Trong...
...chương trước tôi ví công cuộc tạo dựng Người mới của Đấng Christ như là công cuộc biến con ngựa thành sinh vật có cánh. Tôi dùng thí dụ quá khích như vậy để nói lên điểm quan trọng là không phải chỉ cải thiện mà là biến đổi. Thí dụ để thấy rõ nhất trong thế giới thiên nhiên là sự biến đổi của côn trùng khi áp dụng tia sáng mạnh. Có người nghĩ đây là phương cách tiến hóa. Sự tiến hóa của sinh vật có thể do ánh sáng từ các từng không gian khác. (Dĩ nhiên sau khi có sự thay đổi thì có sự “chọn lựa thiên nhiên”: sự thay đổi có ích được giữ lại còn những cái khác thì bị tiêu diệt).
Có thể một người ở thời đại tân thời hiểu ý niệm Cơ-đốc giáo rõ hơn nếu áp dụng lý thuyết tiến hóa. Ai cũng biết lý thuyết này (mặc dù có người học thức không tin): con người là do các sinh vật thấp kém hơn mà ra. Cho nên có người hỏi: “rồi sao nữa? Sau con người hiện tại còn có gì nữa không?” Nhiều văn sĩ giàu tưởng tượng cố gắng nghĩ ra giai đoạn về sau đó mà họ gọi là Người siêu nhiên; nhưng thường thì họ chỉ có thể đưa hình ảnh của một người gian ác hơn con người hiện tại, rồi ráp thêm cho người này cánh tay hay cái chân để bù lại. Nhưng giả sử giai đoạn tới rất khác với những giai đoạn đã qua thì sao? Tại sao lại không được?
Hàng ngàn thế kỷ trước có những sinh vật rất lớn và có vỏ dày nặng. Nếu có người quan sát công cuộc tiến hóa lúc bấy giờ chắc nghĩ là cái vỏ sẽ càng ngày càng dày nặng thêm hơn. Nhưng không phải. Tương lai đưa đến những điều mà người quan sát này không nghĩ tới. Những sinh vật nhỏ, lõa lồ lại không có vỏ, mà trí óc lại càng ngày càng thông minh hơn đã xuất hiện: Và với trí thông minh đó những sinh vật này chỉ huy cả vũ trụ. Họ không những là có quyền năng hơn tổ tiên họ, mà lại có một loại quyền năng khác biệt. Giai đoạn tới không những chỉ khác biệt, mà lại là một sự khác biệt mới mẻ. Giòng tiến hóa không đi theo chiều hướng như trước mà lại quẹo hẳn đi.
Tôi thấy dường như là những sự dự đoán về Giai đoạn Tới cùng có một lỗi lầm chung. Người ta thấy (hay nghĩ họ thấy) con người càng ngày càng thông minh và càng có q uyền trên vũ trụ hơn. Và vì gióng tiến triển theo đường hướng đó, họ nghĩ chắc là sẽ cứ tiếp tục như vậy. Nhưng tôi lại nghĩ Giai đoạn Tới sẽ rất mới mẻ: sẽ đi theo một hướng mà bạn không tưởng tượng được. Nếu không như vậy thì không gọi là Giai đoạn mới được. Không chỉ khác biệt mà là một sự khác biệt mới. Tôi nghĩ không những chỉ thay đổi mà là một phương cách mới để đưa đến những đổi thay. Hay nói một cách rõ ràng hơn, giai đoạn Tiến Hóa tới không phải là một giai đoạn Tiến hóa: sự tiến hóa không còn được dùng làm một phương cách để thay đổi nữa. Sau cùng, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu ít có người để ý biết đến điều này, khi nó xảy ra.
Nếu bạn muốn lý luận như cách trên dây, Cơ-đốc giáo cho rằng giai đoạn tới đã xuất hiện, và giai đoạn này thật sự mới. Không phải con người càng thông minh hơn: sự thay đổi đi theo một chiều hướng khác hẳn - từ tạo vật của Thượng Đế thành con Thượng Đế, đã xảy ra lần đầu tiên ở Palestine 2000 năm về trước. Sự thay đổi này không phải là “tiến hóa” vì không từ thiên nhiên mà ra, nhưng là một cái gì đó đến với thiên nhiên từ bên ngoài. Nhưng điều này không lạ. Chúng ta học biết lịch sử và có quan niệm “tiến hóa”. Nếu có một cái gì mới mẻ thì quá khứ sẽ không cho chúng ta ý niệm về cái mới mẻ này. Thực ra giai đoạn mới khác với những giai đoạn trước không phải chỉ ở điểm là từ bên ngoài thiên nhiên mà đến mà còn ở những điểm khác.
1) Không do sự sinh sản từ tính dục mà ra. Chúng ta có ngạc nhiên không? trước khi tính dục xuất hiện, sự phát triển do những cách khác mà có. Vì vậy, chúng ta sẽ thấy tính dục sẽ không còn nữa, hoặc (như đang xảy ra) dù tình dục còn đó, lại không còn là phương cách chính để phát triển.
2) Ở những giai đoạn trước, các sinh vật không có sự chọn lựa để đi đến giai đoạn tới. Sự tiến hóa xảy ra cho những sinh vật chứ sinh vật không góp phần vào. Những giai đoạn mới tới đây, con người từ tạo vật trở thành con cái Thượng Đế, thì do sự tình nguyện mà có. Ít nhất trên một phương diện. Không tình nguyện trong cái nghĩa là chúng ta không thể chọn để nhận lấy hay tưởng tượng ra, nhưng tình nguyện vì khi được ban cho, chúng ta có sự lựa chọn để nhận lấy hay từ chối. Chúng ta có thể co rút lại nếu muốn, và như vậy cứ nằm lì ở đó để loài người mới tiếp tục đi, bỏ chúng ta ở lại.
3) Tôi đã gọi Đấng Christ là “trường hợp đầu tiên”của con người mới. Nhưng Ngài hơn hẳn thế, Ngài không chỉ là con người mới, một thí dụ của con người mới, nhưng là Con Người Mới. Ngài là căn bản, trung tâm và là sự sống của tất cả những con người mới. Ngài đến vũ trụ mà Ngài đã tạo dựng theo ý muốn của Ngài, đem theo sự sống thuộc linh, sự sống mới (mới đối với chúng ta nhưng ở thế giới kia sự sống thuộc linh đã có đời đời). Và Ngài truyền sự sống mới này không bằng sự di truyền mà bởi cái mà tôi gọi là “sự truyền nhiễm tốt”. Ai gần Ngài thì có được sự sống mới này, con người trở nên “mới bởi” ở trong Ngài.
4) Giai đoạn này có thể có tốc độ khác với những giai đoạn khác. So với sự phát triển của con người trên trái đất này, sự lan rộng của Cơ-đốc giáo có vẻ nhanh như chớp - vì hai ngàn năm thì không có gì so với lịch sử vũ trụ. (đừng quên là chúng ta vẫn còn là “những người Cơ-đốc đầu tiên”. Sự chia rẽ ác ôn và vô ích của chúng ta là bệnh tật của thời thơ ấu: Chúng ta đang còn mọc răng. Thế giới bên ngoài chắc chắn là nghĩ khác. Họ nghĩ chúng ta đang bị bịnh già sắp chết. Nhưng thế giới đã từng nghĩ như vậy rồi.
Biết bao nhiêu lần họ nghĩ Cơ-đốc giáo gần chết, bởi sự bắt bớ từ bên ngoài và sự tham nhũng từ bên trong, bởi sự dấy lên của Mô-ha-met, của khoa học vật chất, và của những phong trào cách mạng chống lại Cơ-đốc giáo. Nhưng mỗi lần như vậy thế giới lại thất vọng. Lần thất vọng đầu tiên là sự đóng đinh trên thập tự giá. Con Người lại sống lại. Đây là điểm khởi đầu, và tôi biết thế gian nghĩ rằng việc Ngài sống lại là không công bình chút nào hết. Họ tiếp tục giết những gì Ngài bắt đầu: và mỗi lần như vậy, khi thế gian vừa lấp đất xuống mồ, họ lại nghe là nó sống trở lại và bắt đầu ở một chỗ mới nữa. Không lạ gì mà họ ghét chúng ta)
5) Sự mất mát sẽ cao hơn. Trong những giai đoạn đầu, nếu có đi ngược trở lại thì tệ lắm là mất một vài năm trên trái đất này mà thôi, có khi không đến nỗi như vậy. Nhưng nếu không theo được giai đoạn sắp tới này, chúng ta sẽ mất một phần thưởng vô hạn, vì giờ khẩn cấp đã bắt đầu.
Thế kỷ này qua thế kỷ kia Thượng Đế (nếu họ muốn) được đem ra khỏi thiên nhiên, và trở thành “các thần”. Con người có muốn vậy không? Cũng giống như là sự sinh sản bởi xác thịt vậy. Cho đến lúc chúng ta đứng lên và đi theo Đấng Christ chúng ta vẫn còn là một phần của thiên nhiên, còn ở trong bụng mẹ. Sự mang thai của bà đã dài lắm, đau đớn và đầy lo lắng, nhưng đã đến lúc sinh nở rồi. Thời điểm quan trọng đã đến. Mọi sự đã sẵn sàng. Bác sĩ đã tới. Sự sinh nở có “tốt đẹp” không? Nhưng điều tôi nói khác với sự sinh nở bình thường ở một điểm quan trọng.
Trong trường hợp bình thường, đứa bé sơ sinh không có sự chọn lựa: còn ở đây có sự chọn lựa đó. Tôi tự hỏi đứa bé sẽ làm gì nếu nó có sự chọn lựa. Có thể nó muốn vẫn ở trong sự tối tăm, ấm áp và an toàn của bụng mẹ. Vì nó nghĩ bụng mẹ nó có sự an toàn. Đó là sự suy nghĩ sai, vì nếu nó ở đó nó sẽ chết.
Đứng trên quan điểm này giai đoạn mới đã bắt đầu và đang diễn tiến. Đã có một số người mới ở rải rác mọi nơi trên thế giới. Có một số, như tôi đã nói, thì khó để nhận biết: những người khác thì biết rõ hơn. Thỉnh thoảng người ta gặp những người nầy. Tiếng nói và khuôn mặt họ khác với chúng ta; mạnh mẽ hơn, êm diệu hơn, vui vẻ và sáng sủa hơn.
Họ bắt đầu ở những điểm mà mọi người khác chán bỏ không làm. Họ dễ để người ta nhận ra, nhưng bạn phải biết bạn tìm gì. Họ khác với mẫu “người theo đạo” diễn tả qua sách vở. Họ không muốn người khác chú ý đến họ. Bạn nghĩ bạn tử tế với họ trong khi chính ra họ tử tế với bạn đấy. Họ yêu thương bạn hơn những người khác, nhưng không cần bạn bằng. (Chúng ta phải cố gắng bỏ tật muốn người khác cần đến mình: những người tử tế, nhất là các bà, thấy điều này khó làm).
Họ thường có nhiều thì giờ, bạn tự hỏi làm sao họ lại có thì giờ nhiều vậy. Khi bạn nhận ra một người như vậy rồi, bạn dễ nhận ra người kế hơn. Tôi nghĩ rằng (nhưng làm sao tôi biết?) họ nhận ra nhau ngay và không sai lầm dù có khác màu da, tính phái, giai cấp tuổi tác và ngay cả các tín điều. Vì vậy, trở thành thánh khiết giống như là gia nhập một hội đoàn bí mật. Ít nhất thì cũng vui lắm.
Nhưng bạn đừng tưởng tượng là những người mới này đều giống nhau. Hầu hết những gì tôi đang đề cập đến trong chương này có thể cho bạn có cảm tưởng. Trở thành người mới có thể làm mất cá tính của chúng ta. Ta ra khỏi chính chúng ta, để vào Đấng Christ. Ý muốn của Ngài trở thành ý muốn của chúng ta và chúng ta phải có ý nghĩ của Ngài, “có cùng một tâm tình như Đấng Christ” như Kinh Thánh dạy. Nếu Đấng Christ là một và nếu Ngài “ở trong” mỗi chúng ta, thì chúng ta lại không phải giống hệt nhau sao? Có vẻ như vậy lắm mà lại không như vậy.
Khó để tìm một thí dụ chính xác ở đây, vì dĩ nhiên là không có một mối liên hệ nào giống như mối liên hệ giữa Đấng Tạo hóa và tạo vật. Nhưng tôi sẽ dùng hai thí dụ không hoàn toàn để cho chúng ta thấy một phần nào lẽ thật. Hãy tưởng tượng những người đã quen sống trong bóng tối. Bạn đến để tả cho họ biết ánh sáng ra thế nào. Bạn kể nếu họ ở trong ánh sáng, ánh sáng đã chiếu xuống họ và họ sẽ phản chiếu ánh sáng và người ta sẽ trông thấy được họ.
Phải chăng là họ sẽ tưởng tượng rằng vì họ được cùng một tia sáng chiếu rọi và cùng có một phản ứng (phản chiếu lại), họ sẽ giống nhau? Trong khi đó bạn và tôi biết rằng ánh sáng sẽ giúp chúng ta nhìn thấy họ khác nhau như thế nào. Hay là, thí dụ một người không biết gì về muối hết. Bạn đưa anh ta một tí muối để thử và anh ta thấy mặn. Bạn nói ở xứ bạn người ta dùng muối để nấu ăn. Người đó có thể trả lời “chắc là mấy món ăn của ông đều giống nhau: vì chất ông vừa đưa tôi mặn qúa nên thế nào cũng làm cho mất mấy vị khác hết” nhưng bạn và tôi biết rằng ảnh hưởng của muối lại là ngược lại. Thay vì làm bán vị của trứng, hay bao tử hay bắp cải, muối lại làm cho những thức ăn này có mùi đặc biệt hơn. Những thức ăn này không có vị riêng cho đến khi có thêm muối. (dĩ nhiên, như tôi đã nói, thí dụ này không sát lắm vì bạn có thể làm mất mùi vị hết bằng cách thêm muối quá nhiều, trong khi bạn không thể giết mùi vị của con người bằng cách để Đấng Christ vào nhiều quá. Tôi cố gắng hết sức quá rồi)
Nhưng Đấng Christ với chúng ta thì tương tự như vậy. Chúng ta càng bỏ cái mà chúng ta gọi là chính chúng ta và để Ngài làm chủ, thì chúng ta càng trở nên chính mình nhiều hơn. Ngài phong phú lắm nên hằng triệu triệu Đấng Christ nhỏ, mà tất cả đều khác, cũng không đủ để bày tỏ Ngài hoàn toàn. Ngài đã tạo dựng họ. Ngài tạo ra - giống như tác giả quyển tiểu thuyết đặt ra các nhân vật trong chuyện - những người khác nhau như tôi với bạn.
Cá nhân thật sự của chúng ta đang chờ đợi chúng ta trong Ngài. không thể cố gắng để là chính tôi mà không có Ngài. tôi càng cưỡng lại Ngài và tự sống, tôi càng bị hoàn cảnh gia đình và sự sinh trưởng, môi trường chung quanh và ước muốn thiên nhiên chi phối. Thật ra cái mà tôi tự cao gọi là ước muốn của tôi trở thành những ước muốn tạo ra bởi những gì thuộc thân xác và bơm vào đời sống tôi bởi ý tưởng của người khác, hay là gợi ý bởi ma quỷ. Trứng và rượu và một giấc ngủ ngon là nguồn gốc của những gì tôi hãnh diện trong cái quyết định làm tình với cô gái đối diện trong toa xe lửa.
Cái mà tôi gọi là ý tưởng chính trị của riêng tôi thì do sự tuyên truyền mà ra. Trong tình trạng thiên nhiên của tôi, tôi không thật sự là một con người như tôi muốn: phần lớn cái tôi, tôi sẽ giải thích được. Khi tôi đến với Đấng Christ, khi tôi bỏ bản ngã của tôi vào Ngài, tôi mới bắt đầu có bản ngã của chính tôi.
Lúc đầu tôi nói có Ba ngôi Đức Chúa Trời. Ơ đây tôi sẽ đi xa hơn. Không có bản ngã hay ngôi nào ở đâu khác. Cho đến khi bạn giao bản ngã bạn cho Ngài, bạn không có bản ngã của chính bạn. Những người thiên nhên chưa đến với Đấng Christ thì giống nhau hơn là những người đã đến với Ngài. những người độc tài và chinh phục đều tương tự như nhau. Các thánh thì khác nhau một cách rực rỡ làm sao. Nhưng phải thực sự bỏ mình đi. Bạn phải nhắm mắt bỏ đi. Đấng Christ sẽ ban cho bạn bản ngã thật: nhưng bạn không nên đến với Ngài vì lý do này.
Khi mà bản ngã của bạn là điều bạn suy nghĩ đến thì bạn sẽ không đến với Ngài đâu. Bước đầu là quên chính mình đi. Bản ngã thật và mới của bạn (là của Đấng Christ và cũng của bạn vì đó là của Ngài) sẽ không đến nếu bạn vẫn còn tìm kiếm nó. Nó sẽ đến khi bạn tìm kiếm Ngài. Thấy có lạ không? Thực ra nguyên tắc này cũng áp dụng cho đời sống hằng ngày. Ngay cả trong việc tiếp xúc xã hội cũng vậy, bạn không làm cho người ta có cảm tưởng tốt cho đến khi bạn không còn nghĩ đến họ sẽ nghĩ gì về bạn. Ngay cả trong văn chương và nghệ thuật, không ai mà lo lắng về vấn đề nguyên tắc lại có khiếu để có tác phẩm nguyên tắc: trong khi đó bạn chỉ muốn nói lên lẽ thật (mà không cần thiết là có ai kể rồi chưa) bạn sẽ, chín mươi phần trăm, tạo ra những nguyên tắc mà không để ý.
Nguyên tắc này áp dụng ở mọi phương diện của đời sống từ trên xuống dưới. Bỏ chính mình đi và bạn sẽ tìm thấy chính mình. Bỏ sự sống rồi bạn sẽ tìm kiếm được. Chịu chết, chết đối với tham vọng và ước muốn tha thiết hằng ngày và chết thân thể vào lúc sau cùng: dâng hiến mỗi tế bào của cơ thể bạn rồi bạn sẽ tìm được sự sống đời đời. Đừng giữ lại gì cả. Không có gì ở trong bạn mà chưa chết sẽ được sống lại từ cõi chết đâu. Tìm lấy chính bạn thì sau cùng bạn sẽ chỉ tìm thấy sự ghét bỏ, cô đơn, thất vọng, hung dữ, đổ nát và suy tàn. Hãy tìm Đấng Christ bạn sẽ tìm được Ngài, và với Ngài, bạn có tất cả.
bottom of page