Chương 10: Trái Tim Của Địa Ngục
Bí Mật Hỏa Ngục
Tác giả: Mary Kathryn Baxter
Chương 10: Trái Tim Của Địa Ngục
Ban...
...đêm tôi cùng Chúa Jesus đi vào địa ngục. Suốt ban ngày địa ngục cứ luôn ở trước mắt tôi. Tôi cố gắng nói cho những người khác những gì tôi đang chứng kiến, nhưng họ không tin tôi. Tôi cảm thấy thật đơn độc, và chỉ bởi ân điển của Chúa tôi mới có thể tiếp tục. Tất cả vinh hiển thuộc về Chúa Jesus Christ.
Đêm kế tiếp Chúa Jesus và tôi trở lại địa ngục. Chúng tôi bước dọc theo bờ của phần địa ngục. Tôi nhận ra các phần của địa ngục nhờ đến đó các lần trước. Cùng một mùi xác thịt thối rữa, cùng một mùi tanh hôi của ma quỷ, cùng một không khí oi nóng khắp mọi nơi. Tôi đã thật sự rất mệt mỏi. Chúa Jesus biết suy nghĩ của tôi, Ngài nói: “Ta sẽ không bao giờ rời con hoặc bỏ con. Ta biết con mệt mỏi, nhưng ta sẽ ban sức lực cho con.”
Chúa Jesus chạm đến tôi, ban cho tôi thêm sức lực, và chúng tôi tiếp tục đi. Tôi nhìn thấy một vật thể màu đen phía trước, to gần bằng một quả banh bóng rỗ, dường như đang chuyển động lên xuống. Tôi nhớ là đã được Chúa Jesus cho biết đây là “trái tim của địa ngục.” Nhô ra từ trái tim đen này là những vật trông giống như những cánh tay hay những cái sừng. Chúng đang mọc ra, vươn lên vượt ra ngoài địa ngục, vào trên trái đất và qua khỏi trái đất. Tôi tự hỏi không biết có phải những cái sừng này là những điều mà Kinh Thánh đã nói đến không ?
Tất cả những vùng đất chung quanh trái tim đều khô và màu nâu. Khoảng chừng 30 dặm về mọi hướng, đất bị khô cháy thành một màu nâu rỉ sét. Trái tim đó có màu đen nhất của tất cả màu đen, còn những màu khác thì giống như màu vẩy da rắn được trộn với màu đen. Một mùi hôi khủng khiếp bốc ra từ trái tim mỗi khi nó đập. Nó cử động như một trái tim thật, đập lên đập xuống. Một khu vực đầy quyền lực ghê tởm xấu xa bao quanh nó.
Đầy ngạc nhiên, tôi nhìn trái tim ghê tởm đó và tự hỏi nó dùng để làm gì? Chúa Jesus phán: “Những cái nhánh này, mà con thấy chúng trông giống như các động mạch của trái tim, là những ống dẫn, xuyên qua trái đất, để tuôn ra điều ác lên đó. Đây là những cái sừng mà Đa-ni-ên đã thấy, và chúng đại diện cho các vương quốc của điều ác trên trái đất. Một vài nước đã có, một vài nước sẽ có, một vài nước đang có. Vương quốc của kẻ ác sẽ mọc lên, và An-ti Christ sẽ cai trị nhiều dân tộc, nhiều nơi, nhiều sự việc. Nếu có thể, chính những người được lựa chọn sẽ bị hắn lừa dối. Nhiều người sẽ xây bỏ đức tin mà thờ lạy con thú cùng ảnh tượng nó.
“Phía ngoài của những cái nhánh hoặc sừng chính này, là những chiếc sừng nhỏ hơn sẽ mọc ra. Bên ngoài những cái sừng nhỏ hơn là ma quỷ, các tà linh, và tất cả mọi thế lực xấu xa. Chúng sẽ được phóng lên mặt mặt đất, được Sa-tan chỉ thị làm nhiều công việc xấu xa, ác uế. Các vương quốc và các thế lực xấu xa này sẽ vâng lời con thú. Nhiều kẻ sẽ theo hắn đến chỗ hủy diệt. Chính ở đây, trong trái tim của địa ngục, những điều này được bắt đầu.”
Đây là những lời Chúa Jesus phán cùng tôi. Ngài chỉ thị tôi viết chúng ra thành một quyển sách cho mọi người trên thế gian này đọc. Những lời này là sự thật ! Những sự mạc khải này được bày tỏ cho tôi bởi Chúa Jesus Christ, để cho tất cả mọi người có thể biết và hiểu được các hoạt động của Sa-tan và các âm mưu xấu xa của hắn đang trù định cho tương lai.
Chúa Jesus phán: “Hãy theo ta!” Chúng tôi bước lên một dãy bực thang vào trong trái tim, nơi mà một lối vào đã được mở sẵn trước mắt chúng tôi. Trong trái tim toàn một màu tối tăm. Tôi nghe những tiếng kêu khóc, và có một mùi tanh tưởi, đến nỗi tôi gần như không thở nổi. Tất cả những gì tôi có thể thấy trong bóng tối là Chúa Jesus. Tôi đi thật sát bên Ngài.
Và rồi bất thình lình, Chúa Jesus biến mất. Điều không thể tưởng tượng nỗi đã xảy ra. Tôi ở một mình trong trái tim của địa ngục. Sự kinh khủng trùm lên tôi. Nỗi sợ hãi túm lấy linh hồn tôi, và sự chết cầm lấy tôi. Tôi kêu Chúa Jesus: “Ngài ở đâu? Ngài ở đâu? Xin hãy trở lại với con, Chúa ơi!” Tôi đã kêu và cứ kêu, nhưng không ai trả lời tôi cả.
“Chúa của con ơi,” tôi rên rĩ “Con phải ra khỏi nơi này.” Tôi bắt đầu chạy trong bóng tối. Khi tôi chạy thì đụng phải các bờ tường, chúng dường như biết thở và chuyển động, dội lại đôi tay tôi. Và rồi tôi không còn một mình nữa. Tôi nghe tiếng cười khi có hai con con quỷ, chúng được bao bọc bằng một ánh sáng vàng nhạt, túm lấy cả hai tay tôi. Chúng nhanh chóng tròng các sợi xích vào đôi tay tôi, lôi xuống chỗ sâu hơn trong trái tim. Tôi thét lên tìm Chúa Jesus, nhưng không ai trả lời. Tôi khóc và chống trả với tất cả sức mạnh của mình, nhưng chúng cứ lôi tôi đi như thể tôi không hề chống cự gì cả.
Khi tôi và hai con quỷ xuống đến phần sâu hơn trong trái tim, tôi cảm thấy một sự đau đớn khủng khiếp như có một sức mạnh nào đó cọ xát vào thân thể tôi. Tôi cảm thấy dường như là chính xác thịt mình đang bị xé rứt ra. Tôi kêu thét lên trong sự kinh hãi. Nhửng kẻ bắt tôi, lôi tôi đến một cái xà lim và quăng tôi vào trong. Khi chúng khóa cửa, tôi càng khóc lớn hơn. Chúng cười phá lên cách chế giễu và nói: “Kêu khóc chẳng có ích gì đâu. Khi đến giờ, ngươi sẽ được đưa đến trước chủ của chúng ta. Ngài sẽ hành hạ, tra tấn ngươi để làm trò vui thú.”
Cái mùi hôi khủng khiếp của trái tim địa ngục đã trùm lên thân thể tôi. “Tại sao tôi lại ở đây? Có chuyện gì vậy? Tôi có điên không? Hãy để tôi ra, hãy để tôi ra!” Tôi kêu lên cách vô vọng.
Một lát sau, tôi bắt đầu cảm nhận cái bờ của chiếc xà lim mà tôi đang ở trong, nó tròn và mềm giống như một vật sống. Nó sống và bắt đầu chuyển động. “Ôi Chúa ơi! Tôi thét lên, “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúa Jesus ơi, Ngài đang ở đâu?” Nhưng chỉ có tiếng của chính giọng nói tôi vang vọng, như để trả lời lại cho tôi mà thôi. Sợ hãi, nỗi sợ hãi ghê gớm nhất túm chặt linh hồn tôi. Bởi vì lần đầu tiên kể từ lúc Chúa Jesus lìa tôi, tôi nhận thấy rằng tôi bị hư mất, không còn một hy vọng nào cả. Tôi nức nở kêu cầu Chúa Jesus, cứ kêu đi kêu lại nhiều lần. Rồi tôi nghe một giọng nói trong bóng tối vang lên: “Kêu cầu Jesus sẽ chẳng ích gì cho ngươi cả. Ông ấy không có ở đây đâu!”
Một ánh sáng mờ nhạt soi vào nơi đó. Lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy những chiếc xà lim khác, những chiếc xà lim giống như xà lim của tôi, được chôn trong bức tường của trái tim. Một mớ hỗn độn trong trước mắt tôi, và bên trong mỗi xà lim là một thứ chất bùn nhớp nháp, đang chảy qua các xà lim. Một giọng nói của một phụ nữ từ chiếc xà lim bên cạnh cất lên với tôi: “Bà đã bị hư mất trong nơi hình phạt này. Không có cách nào ra khỏi nơi đây.” Tôi chỉ vừa đủ nhìn thấy bà trong ánh sáng mờ nhạt. Bà ta đang thức như tôi đang thức, nhưng những người trong xà lim khác dường như ngủ cả, hoặc bị hôn mê sau đó! Không có hy vọng! Bà kêu lên: “Không có hy vọng!”.
Một ánh sáng mờ nhạt soi vào nơi đó. Lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy những chiếc xà lim khác, những chiếc xà lim giống như xà lim của tôi, được chôn trong bức tường của trái tim. Một mớ hỗn độn trong trước mắt tôi, và bên trong mỗi xà lim là một thứ chất bùn nhớp nháp, đang chảy qua các xà lim. Một giọng nói của một phụ nữ từ chiếc xà lim bên cạnh cất lên với tôi: “Bà đã bị hư mất trong nơi hình phạt này. Không có cách nào ra khỏi nơi đây.” Tôi chỉ vừa đủ nhìn thấy bà trong ánh sáng mờ nhạt. Bà ta đang thức như tôi đang thức, nhưng những người trong xà lim khác dường như ngủ cả, hoặc bị hôn mê sau đó! Không có hy vọng! Bà kêu lên: “Không có hy vọng!”
Một cảm giác cực kỳ cô đơn và tuyệt vọng hoàn toàn bao phủ tôi. Những lời của người đàn bà không giúp ích gì cho tôi. Bà ấy nói: “Đây là trái tim của địa ngục. Ở đây chúng tôi bị tra tấn hành hạ. Nhưng hình phạt dành cho chúng tôi không tệ hại như các hình phạt trong các phần khác của địa ngục.”
Sau đó, tôi khám phá ra bà ấy đã nói dối về sự hành hạ ở đây không nhiều như ở các nơi khác trong địa ngục. “Đôi khi,” bà tiếp tục “chúng tôi bị đem đến trước mặt Sa-tan. Ông ta tra tấn chúng tôi để làm trò tiêu khiển cho ông ấy. Sa-tan nuôi mình bằng sự đau đớn của chúng tôi, và trở nên mạnh mẽ bằng những tiếng kêu khóc tuyệt vọng, phiền não của chúng tôi.”
Tội lỗi chúng tôi đã làm luôn luôn ở trước mặt chúng tôi. Chúng tôi biết mình đã bất khiết, đã từng biết Chúa Jesus, nhưng chúng tôi đã ngu muội từ chối Ngài, quay lưng khỏi Đức Chúa Trời. Chúng tôi đã buông mình làm những việc mình ưa thích.
Trước khi đến đây, tôi là một cô điếm. Tôi quyến dụ đàn ông, đàn bà để lấy tiền của họ và gọi đó là điều tôi “yêu”. Tôi đã phá hại nhiều gia đình. Cũng có nhiều đồng tính luyến ái nam nam, nữ nữ, và nhiều kẻ tà dâm ở trong các xà lim này!”
Tôi kêu lên trong bóng tối: “Nhưng tôi không thuộc về nơi này. Tôi đã được cứu. Tôi thuộc về Đức Chúa Trời. Sao tôi lại ở đây?” Nhưng không ai trả lời cho tôi cả.
Các con quỷ trở lại mở cửa xà lim của tôi. Một tên kéo tôi trong khi tên kia đẩy tôi đi trên con đường gồ ghề. Sự sờ chạm của các con quỷ giống như một ngọn lửa bỏng đốt da thịt tôi. Chúng đang làm cho tôi đau đớn. “Chúa Jesus ơi, Ngài ở đâu? Xin hãy cứu con!” Tôi kêu lên.
Một ngọn lửa phụt lên trước mặt tôi, nhưng nó dừng lại trước khi chạm vào tôi. Bây giờ xác thịt tôi như thể bị rứt xé ra khỏi thân thể mình. Sự đau đớn nhức nhối nhất mà tôi không thể tưởng tượng được đang quét trên tôi.
Tôi bị thương, bị đau đớn ngoài sức tưởng tượng. Có cái gì đó không thấy được đang xé thân thể tôi, trong khi đó các tà linh trong hình dạng các con dơi đang cắn khắp người tôi. “Chúa Jesus yêu dâu ơi,” tôi kêu “Ngài đang ở đâu? Xin hãy cứu con ra!”
Tôi bị đẩy và kéo cho đến lúc tôi đến một nơi hoang vu, có cửa mở sẵn trong trái tim của địa ngục, rồi tôi bị quăng trước một bàn thờ dơ dáy. Trên bàn thờ là một quyển sách lớn đang mở ra. Tôi nghe tiếng cười ma quái, và nhận biết mình đang nằm dưới đất trước mặt Sa-tan. Sa-tan nói: “Cuối cùng thì ta cũng chiếm được ngươi.” Tôi lùi lại trong nỗi sợ hãi kinh hoàng, nhưng chẳng mấy chốc tôi nhận thấy hắn không phải đang nhìn tôi, mà nhìn người nào đó phía trước tôi. Sa-tan nói: “Ha ha, cuối cùng ta đã có thể hủy diệt ngươi khỏi trái đất. Để ta xem hình phạt dành cho ngươi là gì nhé!” Hắn chạy ngón tay trên trang giấy của cuốn sách. Tên của các linh hồn hư mất được nêu lên, và hình phạt được đưa ra. “Chúa yêu dấu ơi,” tôi kêu lên “tất cả việc này có thể xảy ra vậy sao?”
Tôi là người kế tiếp, các quỷ đẩy tôi lên trên bậc thềm và bắt tôi cuối xuống trước Sa-tan. Cũng giọng cười ma quái của hắn vang lên: “Ta đã chờ đợi ngươi lâu lắm rồi, cuối cùng thì ta cũng có ngươi.” Hắn kêu lên với vẻ sung sướng và hiểm độc “Ngươi cố thoát khỏi tay ta, nhưng bây giờ ta đã được ngươi rồi!”
Một sự sợ hãi mà tôi đã từng cảm nhận trước đó đến trên tôi. Xác thịt tôi lại bị rứt xé khỏi tôi, và một sợi xích lớn được đem ra trói quanh người tôi.
Tôi nhìn xuống chính tôi khi xích đang buộc vào thân thể tôi. Tôi trông giống như những người khác. Tôi là một bộ xương đầy xương người chết. Sâu bọ bò trong tôi, và lửa bắt đầu cháy từ chân rồi tỏa lên khắp người tôi. Tôi lại kêu khóc nữa: “Chúa Jesus ơi, điều gì đang xảy ra? Ngài ở đâu, Jesus ơi?” Sa-tan cứ cười và cười: “Không có Jesus ở đây đâu!” hắn nói, “bây giờ ta là vua của ngươi. Ngươi sẽ cùng ta mãi mãi. Bây giờ ngươi là của ta.”
Những cảm xúc dễ sợ nhất đang túm chặt tôi. Tôi không thể cảm nhận Đức Chúa Trời, cũng không cảm nhận được tình yêu, không sự bình an, không sự ấm áp. Nhưng tôi cảm nhận được những giác quan mạnh mẽ nhất, đó là sự sợ hãi, thù hận, nỗi đau đớn và buồn phiền không xiết kể. Tôi kêu cầu Chúa Jesus cứu tôi, nhưng không ai trả lời tôi cả.
Sa-tan nói: “Bây giờ ta là chúa của ngươi.” Và hắn dơ tay ra ra lệnh cho một con quỷ đến bên cạnh hắn. Ngay lập tức, một con quỷ xấu xí đến nơi bậc thềm nơi hắn đang ngồi, và chộp lấy tôi.
Con quỷ có thân hình to lớn, có gương mặt giống như mặt dơi, tay có móng vuốt nhọn, và một mùi hôi ghê tởm toát ra từ hắn. “Tôi sẽ làm gì bà ta, thưa vua Sa-tan?” con quỷ hỏi. Khi đó cũng có con quỷ khác lông lá khắp mình và một gương mặt như mặt lợn lòi rừng đang giữ chặt tôi. “Đem nó xuống phần sâu nhất của trái tim, một nơi có những sự kinh khủng mà nó chưa hề thấy. Ở đó nó sẽ học biết cách gọi ta là chúa!”
Tôi bị lôi đi đến một nơi tối, thật tối, và bị quăng vào trong một vật gì đó lạnh và ẩm ướt. Ôi, làm thế nào một người vừa cảm thấy lạnh, vừa cảm thấy bị đốt nóng cùng một lúc, tôi không biết đươc. Nhưng lửa đã đốt thân thể tôi, sâu bọ đang bò xuyên khắp người tôi. Tiếng rên rĩ của sự chết đầy dẫy trong không khí. “Chúa Jesus ơi,” tôi kêu lên cách tuyệt vọng, “tại sao con lại ở đây? Hỡi Chúa yêu dấu, hãy cho con được chết!”
Thình lình một luồng sáng tỏa chiếu nơi tôi đang ngồi. Chúa Jesus xuất hiện và ôm tôi vào trong tay Ngài. Ngay lập tức tôi được trở về nhà mình. “Chúa Jesus yêu dấu ơi! Ngài đã ở đâu?” Tôi kêu lên và nước mắt tuôn dài trên đôi má. Một cách dịu dàng, Chúa Jesus nói với tôi: “Con của ta, địa ngục có thật. Nhưng con không bao giờ có thể biết chắc nếu bản thân con không kinh nghiệm nó. Bây giờ con đã biết sự thật, và điều thật sự gọi là bị hư mất trong địa ngục. Bây giờ con có thể nói cho người khác về nó. Ta phải để con trãi qua để con biết nó một cách chắc chắn, không chút nghi ngờ!”
Tôi mệt quá, và quá buồn. Tôi ngã sụp trong đôi tay Chúa Jesus. Và ngay cho dù Ngài hồi phục sức cho tôi, tôi vẫn muốn đi thật xa, xa khỏi gia đình, xa tất cả mọi người.
Trong suốt những ngày tiếp theo, tôi bị bệnh nặng ở nhà. Linh hồn tôi quá buồn bã, và những sự khủng khiếp của địa ngục cứ hiện luôn trước mắt tôi. Phải mất thật nhiều ngày tôi mới hoàn toàn được hồi phục lại.