Chương 19: Phần Eo Của Địa Ngục
Bí Mật Hỏa Ngục
Tác giả: Mary Kathryn Baxter
Chương 19: Phần Eo Của Địa Ngục
Đêm...
...kế tiếp, Chúa Jesus và tôi đi vào phần eo của địa ngục. Ngài nói: “Chúng ta gần như đã xuyên khắp địa ngục. Con của ta, ta sẽ không chỉ cho con tất cả địa ngục, nhưng những gì ta cho con thấy, ta muốn con nói lại với thế gian. Hãy bảo họ rằng: địa ngục là thật. Hãy bảo họ rằng điều con thuật lại là thật.”
Khi chúng tôi dừng lại trên một ngọn đồi nhìn ra một thung lũng nhỏ, theo như tôi thấy được, có hàng khối linh hồn người ta xếp đống trên các sườn của ngọn đồi này.
Tôi có thể nghe tiếng kêu khóc của họ. Những tiếng này làm ồn khắp cả nơi đó. Chúa Jesus nói: “Con của ta, đây là phần eo của địa ngục. Mỗi lần miệng của địa ngục mở ra, con nghe tiếng ồn lớn này.” Các linh hồn đang cố gắng thoát ra, nhưng không được, vì họ đã bị chôn chặt trong các bờ của địa ngục. Khi Chúa Jesus nói, tôi thấy nhiều hình thể tối tăm sa xuống, ngang qua chúng tôi, và đáp thịch xuống ở đáy của ngọn đồi. Những con quỷ với những sợi xích lớn đang kéo những linh hồn ra. Chúa Jesus phán: “Đó là linh hồn của những người vừa mới chết và đang đi đến địa ngục. Hoạt động này diễn ra ngày và đêm.”
Thình lình, một sự yên lặng bao trùm nơi đó. Chúa Jesus nói: “Ta yêu con, hỡi con của ta. Ta muốn con nói với mọi người trên thế gian về địa ngục.” Tôi nhìn xuống phía xa trong phần eo của địa ngục, xuyên qua một loại ô cửa trong các bờ của phần eo địa ngục. Tiếng khóc đau đớn vì bị hình phạt vang lên từ đó. Khi nào thì điều này mới chấm dứt? Bỗng tôi cảm thấy mình bị lạc. Tôi không thể nói làm thể nào tôi biết, nhưng tôi biết với tất cả tấm lòng rằng, Chúa Jesus đã đi khỏi tôi. Tôi rất lo sợ, quay lại nơi Ngài đang đứng. Chắc chắn rồi! Không có Chúa Jesus ở đây. “Ồ không, không thể xảy ra lần nữa! Chúa Jesus ơi, Ngài ở đâu?” Tôi hoảng hốt kêu lên.
Những gì quý vị sắp đọc sẽ làm quý vị kinh hãi. Tôi cầu nguyện nó sẽ làm cho quý vị đủ kinh hãi, để quý vị tiếp nhận Chúa Jesus. Tôi cầu nguyện để quý vị ăn năn tội lỗi mình, để quý vị sẽ không phải đi đến nơi kinh khủng đó. Tôi cầu xin cho quý vị tin lời tôi nói, vì tôi không muốn điều này xảy đến cho bất cứ ai.Tôi yêu quý vị, hy vọng quý vị sẽ tỉnh thức trước khi quá muộn.
Nếu quý vị là Cơ-đốc nhân, và đang đọc đến đây, hãy biết chắc chắn về sự cứu rỗi của mình đã nhận nơi Chúa. Hãy luôn luôn sẳn sàng gặp mặt Chúa, vì đôi khi không có thì giờ để ăn năn. Hãy giữ cho sự sáng của quý vị luôn chiếu ra, đèn của quý vị luôn đầy dầu. Hãy sẳn sàng, vì quý vị không biết khi nào Ngài sẽ trở lại. Nếu quý vị chưa được tái sanh, hãy đọc Giăng3:16-19, và hãy kêu cầu Đức Chúa Trời, Ngài sẽ cứu quý vị khỏi chốn hình phạt này.
Khi tôi bắt đầu chạy xuống đồi tìm Ngài, tôi bị một con quỷ to lớn, cầm một sợi xích lớn chận lại. Hắn cười và nói: “Ngươi không có chỗ để chạy đâu, hỡi đàn bà kia. Chúa Jesus không có ở đây để cứu ngươi đâu. Ngươi phải ở đây đời đời..” Tôi kêu lên: “Không, hãy để tôi đi!” Tôi chống cự hắn với tất cả sức lực, nhưng chẳng mấy chốc tôi bị trói bằng một sợi xích và bị quăng trên mặt đất. Khi tôi nằm đó, một cuộn phim nhớp nháp, kì lạ bắt đẩu bao phủ thân thể tôi, với mùi hôi thối kinh khủng, đến nỗi khiến tôi phát ốm. Tôi không biết cái gì sắp xảy ra?
Và rồi tôi cảm thấy thịt và da mình bắt đầu rớt ra khỏi xương. Tôi kêu thét lên trong nỗi kinh hoàng tuyệt vọng. Tôi kêu to: “Chúa Jesus, Ngài ở đâu?” Tôi nhìn vào con người tôi, thấy có những cái lỗ bắt đầu xuất hiện trên khắp phần thịt còn lại. Tôi bắt đầu biến sang màu xám dơ dáy, và các thớ thịt màu xám tiếp tục rơi khỏi thân thể tôi. Có nhiều cái lỗ bên hông tôi, trên chân tôi, trên bàn tay và cánh tay tôi. Tôi kêu lên: “Ồ, không! Tôi ở trong địa ngục đời đời rồi! Không, không!” Tôi bắt đầu cảm nhận được vòi bọ bên trong người tôi. Chúng ngập tràn cả thân thể tôi. Ngay cả khi tôi không thể nhìn thấy chúng, tôi cũng biết chúng đang ở đó. Tôi cố gắng lôi chúng ra khỏi thân tôi, nhưng lại càng có nhiều con hơn đến lấp vào chỗ đó. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự mục rữa khủng khiếp trong thân thể tôi. Vâng! Tôi biết mọi việc và có thể nhớ một cách chính xác những gì xảy ra. Tôi cảm nhận được, thấy được, ngửi được, nghe và nếm được các hình phạt của địa ngục. Tôi lại có thể thấy cả bên trong tôi là một bộ xương dơ dáy, và cảm thấy tất cả những gì đang xảy ra cho tôi. Cũng có nhiều linh hồn đang ở đó theo như tôi thấy được.
Tôi kêu lên trong sự đau đớn dữ dội: “Chúa Jesus ơi, xin cứu con! Chúa Jesus ơi!” Tôi ước ao mình chết đi, nhưng không thể chết được. Tôi cảm thấy lửa lại cháy trong chân tôi. Tôi thét lên: “Chúa Jesus ơi! Ngài ở đâu?” Tôi cuộn tròn trên đất và kêu khóc như tất cả những người khác. Chúng tôi nằm trong phần eo của địa ngục thành những đống nhỏ như rác rến bị bỏ đi. Nỗi đau đớn nghẹt thở túm lấy linh hồn tôi. Tôi tiếp tục kêu thét lên và cứ lập đi lập lại: “Jesus ơi! Ngài ở đâu? Ngài ở đâu, Jesus ơi?” Tôi tự hỏi không biết đây có phải là giấc mơ không? Có phải là tôi đang tỉnh không? Có phải thật sự là tôi đang ở trong địa ngục không? Có phải tôi đã phạm tội nghiêm trọng chống nghịch cùng Đức Chúa Trời và đánh mất sự cứu rỗi không? Việc gì đã xảy ra? Có phải tôi đã phạm tội chống nghịch Đức Thánh Linh? Tôi nhớ gia đình tôi ở đâu đó phía trên tôi? Trong nỗi kinh hoàng tôi nhận biết là mình đang ở trong địa ngục giống như tất cả những linh hồn hư mất khác mà tôi đã thấy. Thật lạ là tôi có thể nhìn thấy xuyên qua thân thể tôi cách hoàn toàn. Vòi bọ lại bắt đầu bò trên người tôi. Tôi có thể cảm thấy chúng đang bò. Tôi kêu thét lên trong sự sợ hãi, đau đớn.
Một con quỷ nói: “Chúa Jesus của ngươi đã buông ngươi ra rồi phải không? Bây giờ ngươi là tài sản của Sa-tan.” Giọng cười ma quái của hắn vang dội khi hắn nhấc tôi lên và đặt tôi trên đỉnh của một vật gì đó. Chẳng mấy chốc tôi khám phá ra rằng mình đang ở trên lưng của một loài thú vật có hình thể nửa sống, nửa chết. Con thú đó có màu xám bẩn thỉu giống tôi, đầy mùi hôi, mùi thối rữa, mùi thịt chết. Một mùi hôi dễ sợ đầy trong không khí bẩn thỉu. Con thú đem tôi lên cao trên một cái gờ. Tôi kêu: “Chúa ơi! Ngài ở đâu?”
Con thú đó mang tôi đi ngang qua nhiều linh hồn đang kêu khóc xin được cứu. Tôi nghe tiếng mở cửa lớn của phần eo địa ngục, có thêm các linh hồn rơi xuống ngang qua tôi. Đôi tay tôi đang bị trói phía sau lưng. Sự đau đớn không liên tục, nó đến bất thình lình và hết bất thình lình. Tôi thét lên mỗi lần nó đến và chờ đợi với sự khiếp sợ khi nó giảm bớt. Tôi nghĩ mình phải thoát ra bằng cách nào đây. Cái gì đang ở phía trước? Đây có phải là sự cuối cùng không? Tôi đã làm gì mà phải bị quăng vào địa ngục? Tôi kêu lên đau đớn: “Chúa ơi! Ngài ở đâu?” Tôi khóc, nhưng không có nước mắt. Chỉ có những tiếng nức nở khô khốc, làm rung cả thân tôi.
Con thú dừng lại trước cái gì đó. Tôi nhìn lên, thấy một căn phòng xinh đẹp đầy những của cải xa hoa, phung phí và nhiều kim cương lấp lánh. Chính giữa phòng là một người đàn bà xinh đẹp, mặc trang phục của một hoàng hậu. Tôi tự hỏi trong một tâm trạng tuyệt vọng.
Tôi nói: “Bà ơi, xin hãy giúp tôi!” Bà ta đến gần, nhổ vào mặt tôi. Bà ta nguyền rủa tôi, và nói với tôi những lời bẩn thỉu, ghê tởm. Tôi kêu lên: “Chúa ơi!” Giọng cười ma quái của bà vang lên. Và liền ngay trước mặt tôi, người đàn bà biến thành người đàn ông, rồi thành một con mèo, một con ngựa, một con rắn, một con chuột cống và một thiếu nữ. Bà ta biến hóa thành bất cứ cái gì bà ta chọn. Bà có quyền lực ma quỷ lớn. Tại trên đỉnh của phòng bà có ghi: “Hoàng hậu của Sa-tan.”
Con thú tiến lên đến cái gì đó, hình như trông giống như cái gờ, và rồi nó dừng lại. Lắc mạnh một cái, con thú quăng tôi ra khỏi nó, và tôi nằm trên dài trên đất. Tôi nhìn lên, thấy một đội quân đàn ông đang cỡi ngựa về hướng tôi. Tôi bị đẩy qua bên đường khi họ đi ngang qua. Họ cũng là những bộ xương có màu xám bẩn thỉu của sự chết. Sau khi họ đi ngang qua, tôi được nhấc lên khỏi mặt đất và bị nhốt trong một xà lim. Có ai đó khóa cửa lại. Tôi nhìn quanh xà lim trong sự kinh hoàng, và tôi khóc.
Tôi cầu nguyện, nhưng không hy vọng. Tôi khóc và ăn năn một ngàn lần các tội lỗi tôi. Phải, tôi nghĩ đến nhiều việc mà tôi mà tôi có thể làm được để dẫn những người khác đến với Chúa Jesus, và giúp đỡ người khác khi họ cần tôi. Tôi ăn năn về những việc tôi đã làm và những việc tôi bỏ sót lại chưa làm. “Chúa ơi, cứu con!” Tôi khóc và cứ liên tục kêu cầu Ngài. Tôi không thể thấy Ngài hoặc cảm nhận được về Ngài nữa. Tôi ở trong địa ngục giống như những người khác mà tôi đã thấy. Tôi đau khổ ngã xuống sàn nhà, tiếp tục khóc. Tôi thấy mình bị hư mất vĩnh viễn...
Nhiều giờ trôi qua, và mỗi giờ cái tiếng mở cửa eo địa ngục thường xuyên đó lại vang lên. Tôi biết có những linh hồn khác đang sa vào địa ngục. Tôi tiếp tục kêu lên: “Chúa Jesus ơi! Ngài ở đâu?” Không có ai trả lời. Vòi bọ lại bắt đầu bò bên trong hình thể thuộc linh của tôi. Tôi có thể cảm thấy tất cả chúng bên trong tôi. Sự chết khắp mọi nơi. Tôi không có xác thịt, không có các bộ phận, không có máu, không có thân thể và không có hy vọng. Tôi tiếp tục lôi các con sâu con vòi ra khỏi hình dạng xương xẩu của tôi. Tôi biết hết mọi việc đang xảy ra, và tôi muốn chết, nhưng không thể chết được. Linh hồn tôi đang tồn tại mãi mãi.
Tôi nhớ những bài ca nói về sự sống, về quyền năng trong huyết Chúa Jesus, là điều có thể cứu tôi ra khỏi tội lỗi, và tôi bắt đấu hát. Khi tôi làm điều đó, những con quỷ to lớn có những cây giáo nhọn đến và hét lên: “Ngưng nay!” Chúng lấy giáo đâm tôi. Tôi cảm thấy những tia lửa nóng rát khi những mũi giáo nhọn đâm vào tôi. Chúng liên tục đâm vào tôi và hát: “Sa-tan là chúa ở đây. Chúng ta ghét Jesus và tất cả những người mà ông ta tha thứ...”
Khi tôi không chịu ngừng hát, chúng đưa tôi ra khỏi xà lim, lôi tôi đến một cái cửa mở rộng, và nói: “Nếu ngươi không chịu im lặng, hình phạt ngươi sẽ nặng hơn!” Tôi ngưng hát, và một lúc sau chúng đưa tôi trở lại xà lim. Tôi nhớ một câu Kinh Thánh nói về các thiên sứ sa ngã đã bị trói, để dành cho ngày phán xét cuối cùng, tôi tự hỏi liệu đây có phải là sự đoán xét dành cho tôi không? Tôi lại khóc: “Chúa ơi, xin hãy cứu những người còn sống trên đất. Hãy tỉnh thức họ trước khi quá muộn.” Nhiều câu Kinh Thánh đến với tâm trí tôi, nhưng tôi sợ các con quỷ, không dám đọc lên.
Tiếng rên rĩ và tiếng thét lớn vang đầy trong không khí bẩn thỉu. Một con chuột cống bò gần tôi. Tôi đá nó ra. Tôi nghĩ đến chồng và các con tôi. Tôi kêu lên: “Đức Chúa Trời ơi! xin đừng để họ đến đây, vì con biết chắc con đang ở địa ngục.” Đức Chúa Trời không nghe tôi. Tai của Đấng Cao Cả đã bịt lại đối với tiếng kêu khóc của địa ngục. Tôi nghĩ phải chi có ai đó sẽ nghe.
Một con chuột lớn chạy lên chân tôi và cắn. Tôi thét lên và kéo nó ra. Thât là đau dữ dội. Rồi một ngọn lửa không biết từ đâu cháy chầm chậm về phía tôi. Hằng giây, hằng phút, hằng giờ trôi qua.
Tôi là một tội nhân đi vào địa ngục. “Ôi sự chết, xin hãy đến!” Tôi kêu khóc. Tiếng khóc của tôi dường như đầy khắp phần eo của địa ngục. Những người khác cũng khóc như tôi, hư mất đời đời, không còn cách nào nữa. Tôi muốn chết mà không thể nào chết được. Tôi ngã nằm một đống trên sàn, nhận lấy tất cả các nhục hình. Tôi nghe tiếng eo của địa ngục lại mở. Thêm nhiều linh hồn bị đưa xuống. Bây giờ lửa đang đốt tôi, và sự đau đớn khác đến. Tôi biết tất cả mọi việc đang xảy ra. Tôi có một tâm trí hoàn chỉnh, minh mẫn. Tôi biết tất cả những việc này. Tôi biết rằng khi những linh hồn chết trên thế gian và không được cứu khỏi tội lỗi, họ sẽ đến nơi đây.
Tôi kêu: “Chúa của con ơi, cứu con với! Xin hãy cứu tất cả chúng con!” Tôi nhớ toàn bộ cuộc đời của tôi và tất cả những người đã nói với tôi về Jesus. Tôi nhớ mình đã cầu nguyện cho người bệnh, và Chúa Jesus đã chữa lành họ thế nào. Tôi nhớ Lời yêu thương, an ủi và sự thành tín của Ngài. Phải chi tôi được, hoặc đã từng được trở nên giống như Chúa Jesus hơn, thì tôi không phải ở đây. Tôi nghĩ đến tất cả những điều tốt lành Chúa đã ban cho tôi, thể nào Ngài đã ban cho tôi không khí để thở, thức ăn, con cái, một gia đình, và những điều tốt lành khác để hưởng thụ. Nhưng nếu Ngài là Đức Chúa Trời tốt lành, đã tha thứ tất cả tội lỗi khi tôi ăn năn, thì tại sao tôi lại ở đây? Tôi không có sức để đứng dậy, và linh hồn tôi cứ tiếp tục kêu khóc. “Hãy để tôi ra khỏi đây!”
Tôi biết cuộc sống thường ngày đang diễn ra phía trên tôi. Ở đâu đó, gia đình tôi, các bạn tôi đang sống cuộc sống bình thường của họ. Tôi biết có tiếng cười, tình yêu và lòng tốt ở nơi nào đó ở bên phía trên. Nhưng những điều đó biến dần đi trong sự đau đớn khủng khiếp của hiện tại mà tôi đang chịu. Bóng tối mờ ảo và một đám sương mù, dơ dáy phủ đầy địa ngục. Một ánh sáng vàng nhạt chiếu khắp nơi, mùi xác thịt bị phân hủy, thối rữa hầu như vượt quá sức chịu đựng. Hàng phút trôi qua giống như cả hàng giờ, và hàng giờ kéo dài ra cõi vĩnh viễn. Ôi! Khi nào điều này mới chấm dứt?
Tôi không có giấc ngủ, không có sự nghỉ ngơi, không có thức ăn, không có nước uống. Tôi đói bụng khủng khiếp, và khát hơn những lần tôi nhớ tôi bị khát trong suốt cả đời tôi. Tôi quá mệt mỏi, buồn ngủ, nhưng sự đau đớn cứ diễn tiếp. Mỗi lần phần eo của địa ngục mở cửa, và hàng đống linh hồn nhân loại hư mất bị ném vào, tôi tự hỏi không biết có ai trong số họ mà tôi quen biết không? Liệu chồng tôi có bị ném xuống đây không?
Hàng giờ đã trôi đi khi tôi đến phần eo của địa ngục. Nhưng rồi tôi nhận thấy một ánh sáng bắt đầu chiếu đầu căn phòng. Bất thình lình lửa ngưng lại, con chuột cống chạy đi, và sự đau đớn tột cùng lìa khỏi thân thể tôi. Tôi tìm kiếm xem có con đường nào trốn thoát không, nhưng không có. Tôi nhìn ra các ô cửa của xà lim địa ngục, biết đây sẽ là cái gì đó rất khủng khiếp sắp xảy đến. Và rồi địa ngục bắt đầu rúng động, lửa lại bắt đầu cháy. Một lần nữa những con rắn, những con chuột cống và những con sâu lại đến. Sự đau đớn đến như muốn tắt thở, đầy trong linh hồn tôi, khi các sự tra tấn lại bắt đầu. “Chúa ơi, xin cho con chết!” Tôi thét lên, bắt đầu đập đôi bàn tay xương xẩu mình xuống nền chiếc xà lim và gào khóc, cố mong để thoát khỏi cảnh nhục hình này, nhưng không ai biết hay quan tâm đến.
Bỗng nhiên tôi được nhắc nhở ra khỏi xà lim bởi một sức mạnh vô hình. Khi tôi tỉnh lại, Chúa Jesus và tôi đang đứng bên cạnh nhà của tôi. Tôi nức nở khóc lên: “Tại sao vậy thưa Chúa? Tại sao vậy?”, và tôi ngã xuống chân Ngài trong nỗi tuyệt vọng. Chúa Jesus phán: “Bình an cho con, hãy yên nào!” Ngay lập tức một sự bình an tràn ngập linh hồn tôi. Ngài nâng tôi lên cách nhẹ nhàng, và tôi ngủ trong đôi tay Ngài.
Ngày hôm sau khi thức dậy, tôi bị bệnh rất nhiều. Trong nhiều ngày tôi cứ luôn nhớ đến sự khủng khiếp của địa ngục, và các nhục hình của nó. Ban đêm tôi chợt thức giấc, kêu thét lên và nói rằng có vòi bọ đang bò trong người tôi. Tôi quá kinh sợ địa ngục...