top of page
Hung Tran
Apr 17, 2024
Sự thánh khiết là đức tính Cơ-đốc ít được người ta thích nhất...
PHẦN BA - CÁCH CƯ XỬ CỦA NGƯỜI CƠ-ĐỐC
3. 5 ĐẠO ĐỨC VỀ TÍNH DỤC
Bây...
...giờ chúng ta xét đến đạo đức Cơ-đốc về phương diện tính dục, phần mà Cơ-đốc nhân gọi là đức tính thánh khiết. Chúng ta không nên lầm lẫn tính này với cái “nhã nhặn” của xã hội, tức là sự đứng đắn, đoan chính. Luật lệ xã hội về sự đứng đắn cho biết là phần nào của cơ thể con người có thể được phô trương, đề tài nào nên được đề cập tới, dùng những lời nói nào, tùy theo phong tục của mỗi từng lớp xã hội. Vậy nên, trong khi đức tính thánh khiết dành cho Cơ-đốc nhân vẫn giống như vậy ở mọi thời đại, luật về sự đứng đắn thay đổi.
Một cô gái ở các đảo Thái Bình Dương không mặc bao nhiêu quần áo và một mệnh phụ ở thời Victoria mặc quần áo kín mít có thể cũng được xem là “nhã nhặn”, đứng đắn, hay đoan chính, tùy theo những tiêu chuẩn của riêng xã hội họ và cả hai, theo cách ăn mặc của họ, cũng thánh khiết (hay cùng không thanh khiết). Một số các ngôn ngữ mà những phụ nữ thánh khiết ở thời Shakepeare dùng chỉ có thể được dùng vào thế ký thứ mười chín bởi một người đàn bà hoàn toàn phóng đãng.
Khi người ta phạm luật về sự đứng đắn đang áp dụng trong thời đại và khu vực của họ, và nếu họ làm như vậy để khiêu gợi dục vọng của chính họ hay của người khác thì là họ phạm tội dâm ô. Nhưng nếu họ phạm luật chỉ vì không biết, hoặc bất cẩn, thì họ chỉ phạm tội bất lịch sự. Khi họ phạm luật một cách thách đố, như là thường xảy ra, để làm người khác bị khích động hoặc bối rối thì họ không nhứt thiết là thiếu thánh khiết, nhưng mà là hà khắc: vì làm cho người khác khó chịu để mình vui cười là sự hà khắc. Tôi không nghĩ là tiêu chuẩn khắc khe hay cầu kỳ về sự đúng đắn là chứng cớ của sự thánh khiết, hay là giúp cho sự thánh khiết, và vì vậy, tôi thấy luật này có sự dễ dãi và giản dị, như xảy ra trong đời tôi là một điều tốt.
Tuy nhiên tình trạng hiện tại cũng có một điều bất tiện đó là những người thuộc các lứa tuổi và các hạng khác nhau không chấp nhận cùng một tiêu chuẩn. Và chúng ta không biết chúng ta đang ở đâu nữa. Trong sự lộn xộn này, tôi nghĩ là người lớn tuổi, hoặc những người theo thời trang cũ phải nên cẩn thận, đừng tưởng rằng những người trẻ hoặc những người “thóat khỏi quyền của cha mẹ” là hư hỏng, trong khi sự thật là họ không đứng đắn (theo tiêu chuẩn xưa) và ngược lại các thanh niên không nên gọi các bậc phụ huynh mình là những người quá nghiêm cẩn. hay nghiêm khắc, chỉ vì họ không chấp nhận tiêu chuẩn mới một cách dễ dàng. Một ước muốn thành thật để tin hết lòng vào điều tốt lành ở người khác, và để làm cho người khác thoải mái hết sức, sẽ giải quyết hầu hết các vấn đề khó khăn.
Sự thánh khiết là đức tính Cơ-đốc ít được người ta thích nhất. Không có cách nào để tránh khỏi: luật lệ Cơ-đốc là “Hoặc lập gia đình, với lòng trung thành tuyệt đối với người phối ngẫu và kiêng cữ tuyệt đối”. Điều này thật là khó, và thật là trái ngược với bản năng của chúng ta, nên hiển nhiên là hoặc Cơ-đốc giáo sai, hoặc bản năng tính dục của chúng ta đi sai. Cái này hoặc cái kia. Dĩ nhiên, là một Cơ-đốc nhân, tôi nghĩ rằng bản năng đi sai.
Nhưng tôi còn có các lý do khác nữa để nghĩ như vậy. Mục đích sinh học của tính dục là con cái, cũng giống như mục đích sinh học của sự ăn uống là để tu bổ cơ thể. Nếu chúng ta ăn khi chúng ta thấy muốn ăn, và ăn bao nhiêu cũng được, thì đúng là phần đông chúng ta sẽ ăn quá nhiều: nhưng cũng không đến nổi quá kinh khiếp. Một người có thể ăn đủ cho hai người, nhưng không thể ăn đủ cho mười người. Sự ngọn miệng đi hơi vượt quá mục đích sinh học, nhưng cũng không quá đáng lắm.
Nhưng nếu một mình thanh niên khỏe mạnh chiều lòng khao khát nhục dục của anh ta bất cứ lúc nào anh ta muốn và nếu mỗi hành động sanh ra một trẻ sơ sinh, thì trong mười năm anh ta có thể dễ dàng sản xuất đủ dân số cho một làng nhỏ. Sự khao khát như vậy quá đáng đến nổi khôi hài và phi lý.
Hoặc xét một cách khác, bạn có thể thu hút được nhiều khán giả để xem một màn khỏa thân - đó là xem một cô gái cởi quần áo trên sâu khấu. Bây giờ giả sử như bạn đến một quốc gia, ở đó bạn có thể thu hút khán giả đầy rạp bằng cách là đem một cái đĩa được đậy lại trên sân khấu, rồi từ từ giở khăn ra để mọi người trông thấy, trước khi tắt đèn, là đĩa này đựng một miếng thịt trừu hoặc là một miếng thịt heo nướng (bacon), phải chăng bạn sẽ nghĩ rằng ở quốc gia này, sự thèm khát đồ ăn của họ thật kỳ dị hay sai lầm? Và bất cứ ai lớn lên ở một thế giới khác lại không nghĩ rằng, có cái gì thật quái dị về tình trạng bản năng tính dục ở giữa chúng ta.
Một nhà phê bình nói rằng nếu ông ta tìm thấy một quốc gia mà màn hài hước về đồ ăn kể trên được nhiều người ưa chuộng, ông ta sẽ kết luận rằng dân của quốc gia này đang đói kém. Dĩ nhiên ông muốn nói là những màn khỏa thân không là kết quả của sự đồi trụy về tính dục, nhưng mà đó là sự đói khát về tính dục. Tôi đồng ý với ông là nếu ở một quốc gia xa lạ nào đó chúng ta tìm thấy những mâm thịt cừu tương tự được nhiều người ưa chuộng, thì một trong những giải thích có thể là nạn đói ở quốc gia này.
Nhưng bước kế tiếp để thử giả thuyết của chúng ta, là tìm xem thức ăn được dùng trong quốc gia này nhiều hay ít. Nếu có chứng cớ là thiên hạ dùng nhiều thức ăn thì chúng ta phải bỏ giả thuyết đói qua một bên và tìm giả thuyết khác. Cũng giống như vậy, trước khi chấp nhận sự đói khát tính dục là nguyên nhân của các màn khỏa thân, chúng ta nên tìm chứng cớ xem, có phải là trong thời đại chúng ta có nhiều sự cữ kiêng tính dục hơn là những thời đại mà không có những thứ như là khỏa thân hay không. Chắc chắn là không có chứng cớ như vậy.
Những phương cách ngừa thai làm cho dục vọng về tính dục ít tốn kém hơn trong hôn nhân. Và an toàn hơn nhiều ngoài hôn nhân, so với những thời đại trước đây, và dư luận công chúng cũng ít phản đối hơn đối với những mối liên hệ bất chánh, ngay cả đến những trái ngược về tính dục, kể từ thời không có tín ngưỡng. Giả thuyết “đói kém” cũng không phải là giả thuyết duy nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra. Ai cũng biết là sự thèm khát về tính dục, giống như những sự thèm khát, gia tăng theo sự dục vọng. Người đói nghĩ nhiều đến thức ăn, nhưng những người háu ăn cũng vậy; những người ăn nhiều, cũng như những người đói đều dễ bị khêu gợi.
Đây là điểm thứ ba, bạn thấy là rất ít người muốn ăn những thứ không phải đồ ăn, hoặc là dùng thức ăn để làm chuyện gì khác. Nói cách khác, những sự trái ngược đối với sự thèm ăn rất hiếm. Nhưng những sự trái ngược đối với bản năng tính dục xảy ra rất nhiều, rất khó để chữa lành và đáng sợ.
Tôi xin lỗi là phải đi vào chi tiết ở đây, nhưng tôi phải làm như vậy. Lý do là, bạn và tôi, trong suốt hai mươi năm vừa qua đã bị cho ăn no nê suốt ngày với những cái giả dối dày đặt về tính dục. Chúng ta đã được cho biết rằng, đến độ chúng ta chán không muốn nghe nữa, sự khao khát tính dục cũng giống như những khao khát tự nhiên khác của chúng ta, và chỉ khi nào chúng ta bỏ qua cái ý nghĩ ngớ ngẫn của thời xưa là giấu kín nó đi, thì mọi chuyện sẽ thành tốt đep. Điều này không đúng. Khi bạn nhìn đến những sự thật xảy ra, và không để ý đến những lời tuyên truyền, bạn sẽ thấy là điều đó không đúng.
Họ nói với bạn rằng tính dục trở thành hỗn độn bởi vì nó bị giữ kín. Nhưng suốt hai mươi năm qua tính dục đã không được giữ kín. Người ta nói về nó suốt ngày. Tuy vậy tính dục vẫn còn là một đống hỗn độn. Nếu sự giấu kín là nguyên nhân của sự khó khăn. Thì sự làm công khai sẽ làm cho đúng lại. Nhưng điều này đã không xảy ra. Tôi nghĩ ngược lại, Tôi nghĩ rằng lúc đầu loài người giữ kín tính dục vì nó đã là một sự hỗn độn. Người thời nay luôn luôn nói rằng: “Không có gì để xấu hỗ về tính dục hết”. Họ có thể muốn nói: “Không có gì để xấu hỗ về việc loài người sinh con đẻ cái như vậy, hay là về việc tính dục đưa đến sự khoái lạc.” Nếu họ muốn nói như vậy, họ nói đúng.
Cơ-đốc giáo cũng nói như vậy. Vấn đề khó khăn không nằm ở chuyện sinh sản hay là khóai lạc. Những giáo sư Cơ-đốc ngày xưa đã nói rằng, nếu con người không bị sa ngã, khóa lạc tính dục, thay vì giảm sút đi như bây giờ có thể gia tăng thêm. Tôi biết là có một Cơ-đốc nhân, có trí óc lộn xộn, đã nói như thế Cơ-đốc giáo nghĩ rằng tính dục hoặc cơ thể, hoặc khoái lạc, chính là những gì xấu xa. Nhưng họ sai lầm. Hầu như Cơ-đốc giáo là tôn giáo duy nhất trong những tôn giáo lớn, hòan toàn tán thành cơ thể - tức là tin rằng vật chất là tốt lành, rằng chính Thượng Đế Ngài đã một lần mang lấy hình thể con người, rằng chúng ta sau này sẽ được có một loại thân thể nào đó ở Thiên Đàng, và đó sẽ là một phần chính yếu trong niềm hạnh phúc, sự đẹp xinh và năng lực của chúng ta.
Cơ-đốc giáo tán dương hôn nhân hơn bất cứ một tôn giáo nào khác, và hầu hết những bài thơ vĩ đại về tình yêu trên thế giới được viết bởi Cơ-đốc nhân. Nếu có ai cho rằng tính dục tự nó là xấu. Cơ-đốc nhân sẽ đính chính ngay. Nhưng dĩ nhiên, khi người ta nói “không có gì để xấu hỗ về tính dục”, họ cũng có thể muốn nói rằng “Không có gì để phải xấu hổ hết về tình trạng hiện tại của bản năng tính dục.”
Nếu họ muốn nói như vậy, tôi nghĩ là họ sai. Tôi nghĩ rằng rất là đáng xấu hổ trên mọi phương diện. Không có gì xấu hỗ khi chúng ta thưởng thức đồ ăn: nhưng rất đáng xấu hổ nếu phân nửa thế giới xem thức ăn là mối quan tâm chính yếu của đời sống họ, và dành thì giờ để xem hình ảnh về thức ăn, rồi chảy nước miếng và chất lưỡi. Tôi không nói rằng bạn và tội chịu trách nhiệm một cách cá nhân về tình trạng hiện tại. Tổ tiên chúng ta đã để lại cho chúng ta cơ thể bại hoại trên phương diện này: và chúng ta lớn lên giữa những sự tuyên truyền cổ động sự dâm đãng. Có những người muốn khêu gợi bản năng tính dục của chúng ta để làm tiền chúng ta. Bởi vì dĩ nhiên một người bị ám ảnh là một người rất dễ để bán đồ cho. Thượng Đế biết tính thế của chúng ta, Ngài sẽ không xét đoán chúng ta như thể chúng ta không có điều khó khăn nào để vượt qua. Điều quan hệ là sự thành thật và kiên nhẫn của ý chí chúng ta để vượt qua những khó khăn đó.
Trước khi chúng ta được chữa lành, chúng ta phải có ý muốn được chữa lành. Những ai thật tâm muốn được giúp đỡ sẽ nhận được sự giúp đỡ, nhưng đối với phần lớn người thời nay ngay đến có lòng ước muốn thôi cũng khó. Rất dễ để nghĩ rằng chúng ta muốn cái gì đó, trong khi thật sự chúng ta không muốn. Một người Cơ-đốc nổi danh trước đây có kể cho chúng ta biết rằng, khi ông còn là thanh niên ông ta cầu nguyện thường xuyên để có sự thánh khiết. Nhưng nhiều năm sau ông ta ý thức được rằng trong khi miệng ông nói: “Chúa ơi, giúp cho con thánh khiết” lòng của ông nói thêm cách thầm kín, “Nhưng xin Ngài đừng làm như vậy bây giờ” Lời cầu nguyện để có những đức tính khác cũng có thể xảy ra giống như vậy, nhưng có ba lý do tại sao thời này lại đặc biệt khó khăn để cho chúng ta ươc muốn - chứ đừng nói chi là đạt được - sự thánh khiết hoàn toàn.
• Điểm thứ nhất là, những tính chất bại hoại của chúng ta, sự ma quỷ cám dỗ chúng ta, và tất cả những sự tuyên truyền tân thời về sự dâm đãng, cùng hợp lại với nhau làm cho chúng ta cảm thấy rằng, lòng ham muốn mà chúng ta cố gắng để kháng cự rất là “tự nhiên” rất là “lành mạnh” và rất là có lý, đến nổi hầu như trái ngược với bất bình thường nếu mà chống lại.
Bảng yết thị quảng cáo này đến bảng yết thị quảng cáo khác, cuốn phim ảnh này đến cuốn phim ảnh khác, quyển tiểu thuyết này đến quyển tiểu thuyết khác, liên kết ý tuởng về sự ham muốn tính dục với ý tưởng về sức khỏe, tính chất thông thường, tuổi thanh niên, sự thành thật và tính vui vẻ, Sự liên kết kể trên là sự giả dối. Cũng giống như những sự dối trá dữ dội khác, nó dựa vào một sự thật - sự thật, như đã đề cập trên đây, là tính dục tự nó (trừ sự quá độ và ám ảnh đã bành trướng chung quanh tính dục) thì “bình thường” và “lành mạnh” và những đặc tính khác nữa.
Sự dối trá này nằm ở trong cái ý đề xướng là bất cứ hành động tính dục nào mà bạn bị cám dỗ ngay lúc đó đều là lành mạnh và bình thường. Bây giờ điều này, dù đứng trên bất cứ quan điểm nhận thức nào, đừng kể Cơ-đốc giáo, phải là vô lý. Chiều theo tất cả những ham muốn của chúng ta hiển nhiên là dẫn đến sự bất lực, bệnh hoạn ghen tức, giả dối, giấu diếm, và tất cả những điều khác nữa đi ngược lại với sức khỏe, tính tình vui vẻ và thành thật.
Để có hạnh phúc dù là ở thế giới này, cần phải có sự chế ngự đáng kể; cho nên sự đòi hỏi của mọi sự ham muốn, dầu cho mạnh mẽ cũng như đáng kể gì hết, để có được sự lành mạnh và có lý. Mỗi người văn minh và biết phải trái, phải có một số các nguyên tắc để chọn lựa mà bỏ một số các sự ham muốn và cho phép một số khác. Một người làm điều này dựa vào nguyên tắc Cơ-đốc, một người khác trên nguyên tắc vệ sinh, một người khác nữa trên nguyên tắc xã hội học. Mọi xung đột thực sự không phải là giữa Cơ-đốc giáo và sự “tự nhiên”, nhưng mà là giữa nguyên tắc Cơ-đốc và những nguyên tắc đang kiểm sóat sự “tự nhiên”. Bởi vì sự tự nhiên (theo nghĩa lòng ham muốn tự nhiên) phải được kiểm sóat, trừ khi bạn muốn làm hư cả đời sống của bạn. Thừa nhận là những nguyên tắc Cơ-đốc nghiêm ngặt hơn các nguyên tắc khác; nhưng chúng tôi nghĩ là bạn sẽ được giúp đỡ khi đi theo những nguyên tắc Cơ-đốc, sự giúp đỡ mà bạn sẽ không có được nếu đi theo các nguyên tắc khác.
• Điểm thứ hai là, nhiều người bị ngăn cản không muốn thử để làm theo sự thánh khiết Cơ-đốc, vì họ nghĩ (trước khi thử) là họ không thể nào làm được. Nhưng nếu phải thử để làm một điều gì đó, người ta không bao giờ nên nghĩ xem chuyện đó có thể làm được hay không. Khi đối diện với một câu hỏi được lựa chọn, trong bài thi, người ta còn nghĩ đến chuyện có thể làm hay không. Nếu gặp câu hỏi bắt buộc, người ta phải làm hết sức mình. Bạn có thể được điểm, dù câu trả lời không hòan toàn: chắc chắn bạn sẽ không được điểm gì hết nếu bỏ trống câu hỏi đó. Không những chỉ việc học trượt băng, hoặc học bơi, tập đi xe đạp, ngay cả gài nút áo cổ với những ngón tay lành, người ta đều thường làm chuyện có vẻ không thể làm được trước khi họ thấy mình làm được. Thật lạ lùng những điều bạn có thể làm khi bạn phải làm.
Thật ra chúng ta có thể biết chắc là sự thánh khiết hoàn toàn - như lòng từ thiện hoàn toàn - không thể đạt được bằng sự cố gắng của con người. Bạn phải xin Thượng Đế giúp đỡ. Dù khi bạn làm điều này rồi, có thể đối với bạn là cả một thời gian dài trôi qua mà không có sự giúp đỡ nào hết. hay là sự giúp đỡ ít hơn so với nhu cầu của bạn. Không sao. Sau mỗi thất bại, xin được tha thứ, tự đứng lên rồi, rồi ráng trở lại. Thường khi điều Thượng Đế giúp chúng đạt được không phải là trở lại. Bởi vì dù cho sự thánh khiết (hay sự can đảm, chân thật, hay đức tính nào khác) có quan trọng đến đâu đi nữa, phương thức này huấn luyện chúng ta để có thói quen của linh hồn, và thói quen này thì vẫn quan trọng hơn.
Phương thức này chữa trị chúng ta về những ảo tưởng mà chúng ta có đối với chính mình, và dạy chúng ta tùy thuộc vào Thượng Đế. Chúng ta học biết rằng, mọi mặt, chúng ta không thể tin cậy chính mình là đang ở lúc tốt đẹp nhất và mặt khác, chúng ta không cần phải tuyệt vọng, dù ở lúc xấu xa nhất, vì những thất bại của chúng ta được tha thứ, Điều tai hại duy nhất là ngồi xuống thỏa lòng với điều kém hơn sự hoàn toàn.
• Điều thứ ba là người ta thường hiểu lầm cái mà tâm lý học dạy về “sự chế phục” Tâm lý học dạy rằng “chế phục” tính dục là một sự nguy hiểm. Nhưng “chế phục” ở đây là một từ ngữ kỹ thuật: nó không có nghĩa là “cấm chỉ” trong ý nghĩa “từ chối” là sự ham muốn hay ý nghĩ bị đưa vào tiềm thức (thường xảy ra khi còn ở tuổi rất nhỏ) và bây giờ ở trong tâm trí được một dạng khác không nhận ra được.
Tính dục chế phục đối với người bệnh không phải là tính dục nữa. Khi một thanh niên hay người lớn chống cự lại một ham muốn ý thức được, người này không đối đầu với sự chế phục là ở trong tình trạng tạo ra sự thánh khiết thì ý thức được và chẳng bao lâu biết rõ hơn về tính dục của mình hơn ai hết. Họ dần dần được biết được những ham muốn của mình như Wellington biết về Napoleon, hoặc Sherlock Holmes biết về Moriaty vậy: nhà người bắt chuột biết về chuột, hay thợ ống nước biết về ống dẫn nước bị chảy- Đức tính - dù là đức tính đang cố gắng để đạt được. đem đến ánh sáng, sự dục vọng đem đến sương mù.
Sau cùng, mặc dù tôi nói khá dài về tính dục tôi muốn nói rõ là là trọng tâm đạo đức Cơ-đốc kông nằm ở đây. Nếu có ai nghĩ rằng Cơ-đốc nhân xem sự dâm đãng là tật xấu tột bực, người đó sai rồi. Tội lỗi của xác thịt là xấu, nhưng sự xấu xa này nhẹ hơn sự xấu xa của những tội lỗi khác. Tất cả những thú vui xấu xa nhất hoàn toàn thuộc tinh thần: thú vui ở sự cho người khác là sai lầm, ở sự hách dịch, làm cao, và thọc gậy bánh xe, với sự nói hành: thú vui ở quyền hành, ở sự thù hằn. Có hai cái gì trong tôi cạnh tranh với bản ngã con người mà tôi cố gắng để trở thành. Đó là bản ngã Thú Vật và bản ngã Quỷ Thuật. Bản ngã Quỷ thuật hiểm độc hơn bản ngã kia. Vì vậy mà người tự mãn, lạnh lùng và tự cho mình là ngay thẳng, đi nhà thờ thường xuyên, có thể gần với địa ngục hơn là một cô gái điếm. Nhưng, dĩ nhiên tốt hơn hết là không thuộc vào hai hạng người này.
bottom of page