top of page

HungT
May 1, 2025
Vịn vào ý nghĩa của mấy dấu hiệu này, chúng ta nghĩ đến những đặc điểm của các Cơ-đốc nhân ngày nay...
“1. Kế đó, Chúa chọn bảy mươi môn-đồ khác, sai từng đôi đi trước Ngài, đến các thành các chỗ mà chính Ngài sẽ đi. 2. Ngài phán cùng môn-đồ rằng: Mùa gặt thì trúng, song con gặt thì ít. Vậy, hãy xin Chủ mùa gặt sai con gặt đến trong mùa của mình. 3. Hãy đi; nầy, ta sai các ngươi đi, khác nào như chiên con ở giữa bầy muông-sói. 4. Đừng đem túi, bao, giày, và đừng chào ai dọc đường. 5. Hễ các ngươi vào nhà nào, trước hết hãy nói rằng: Cầu sự bình-an cho nhà nầy! 6. Nếu nhà đó có người nào đáng được bình-an, sự bình-an của các ngươi sẽ giáng cho họ; bằng không, sẽ trở về các ngươi. 7. Hãy ở nhà đó, ăn uống đồ người ta sẽ cho các ngươi, vì người làm công đáng được tiền lương mình. Đừng đi nhà nầy sang nhà khác. 8. Hễ các ngươi vào thành nào, mà người ta tiếp-rước, hãy ăn đồ họ sẽ dọn cho. 9. Hãy chữa kẻ bịnh ở đó, và nói với họ rằng: Nước Đức Chúa Trời đến gần các ngươi. 10. Song hễ các ngươi vào thành nào, họ không tiếp-rước, hãy đi ra ngoài chợ, mà nói rằng: 11. Đối với các ngươi, chúng ta cũng phủi bụi của thành các ngươi đã dính chân chúng ta; nhưng phải biết nước Đức Chúa Trời đã đến gần các ngươi rồi.”
(LuLc 10:1-11)
Chúng...
...ta thường thấy trên nhiều loại thùng giấy đựng hàng hóa có in một vài dấu hiệu. Nhìn vào dấu hiệu chúng ta biết nên làm gì với các thùng hàng. Vịn vào ý nghĩa của mấy dấu hiệu này, chúng ta nghĩ đến những đặc điểm của các Cơ-đốc nhân ngày nay.
Cơ-đốc nhân là người đã được Chúa Cứu, đã trở thành con của Chúa.
Bây giờ họ dâng mình để phục-vụ Chúa Cứu Thế. Tuy nhiên, trong khi phục-vụ Chúa, trong khi cùng phục-vụ Chúa trong một cộng đoàn, họ lại có những yêu cầu khác nhau. Qua việc tìm hiểu ý nghĩa của những dấu hiệu này, chúng ta xem xét lại bản thân của mình để Chúa có thể hài lòng khi chúng ta dâng hiến đời sống để phục-vụ Chúa.
1. Dấu hiệu ĐỂ TRONG MÁT.
Dấu hiệu này là lời yêu cầu đặt thùng hàng ở chỗ mát mẻ, không nên bỏ ở chỗ nắng nóng. Cất giữ ở chỗ mát mẻ thì còn sử dụng được ít lâu. Nhưng nếu bỏ ở chỗ nắng nóng thì hàng hoá sẽ hư thối ngay.
Dấu hiệu này thông tin là hàng hóa không chịu nổi nhiệt độ cao. Mức chịu đựng đối với thời tiết có giới hạn.
Phải chăng đời sống tôi là một tặng vật dâng lên cho Chúa, nhưng xin nhớ để tôi tại nơi mát mẻ.
Đây là hình ảnh những người Cơ-đốc không chịu nổi những đợt thách thức, những biện pháp huấn luyện. Họ thích nhàn nhã hơn là tập luyện. Huấn luyện là phải gian khổ, phải chịu nắng nóng, phải tập luyện tốn hao công sức. Cụ thể là ở nhiều lớp huấn luyện chẳng có học viên nào chịu làm bài tập, chẳng có ai chịu thực tập cả. Họ thích nhàn hạ và không chịu dấn thân.
Người xưa nói “không vào hang hùm sao bắt được cọp”. Còn những người này nói “ngoài đường có con sư tử” (ChCn 26:13) cho nên họ cứ ở trong mát. Lên thuyền để đi đánh cá thì họ nói rằng ngoài khơi có con thuỷ quái, cho nên thay vì đánh cá cực khổ, họ lại đi du lịch ven bờ để ngắm cảnh; lên rừng thì họ hô hoán là có dã nhân khổng lồ, cho nên họ cứ ở nhà nghỉ ngơi và hưởng nhàn.
Loại người này khi dâng mình phục-vụ Chúa thì chỉ muốn nhận công tác ở những nơi dễ chịu, dễ sống. Họ không muốn sống cực khổ tại những nơi khó khăn, thiếu tiện nghi.
Là công nhân của Đức Chúa Trời, nhưng họ chỉ muốn làm công nhân trong nơi mát mẻ, nên gặp mưa hoặc nắng, lúc trở trời là bịnh ngay.
Là nông dân trong cánh đồng của Đức Chúa Trời, nhưng họ không chịu đi ra đồng ruộng làm việc. Cho nên dù đồng lúa đã chín vàng, con gặt vẫn rất ít oi. Vì nhiều người ngại cực nhọc, ngại dãi dầu nắng mưa.
Là lính trong đạo quân của Đức Chúa Trời, nhưng họ thích làm lính kiểng. Họ chỉ muốn trang bị khí giới cho oai thôi chớ không muốn ra trận. Vì ra trận phải chiến đấu, phải tiến tới, phải chịu khổ, phải hy-sinh. Cho nên chẳng ai dám rời trại quân để đối địch với Gô-li-át cả, chẳng ai dám xung phong tiến công ma quỷ cả.
Phục-vụ trong nhà thờ họ cảm thấy dễ chịu, khoẻ khoắn hơn. Còn nếu buộc phải phục-vụ Chúa ở trong xã hội, trong hàng xóm, nơi làm việc thì thấy khó khăn, khó sống.
Chúa Giê-xu không bao giờ hứa hẹn với những người muốn phục-vụ Ngài về một cuộc sống an nhàn, thong dong suông sẻ.
Khi Ngài sai các môn-đệ ra đi, Ngài bảo ban họ 2 điều:
- Thứ nhất “Mùa gặt thì trúng, song con gặt thì ít” (LuLc 10:2), nghĩa là khi làm môn-đệ của Chúa phải ra đi, phải làm việc nặng nhọc lắm, vì công việc rất nhiều. Đồng lúa chín vàng, mà người ra đồng gặt thì ít. Cho nên không có chuyện ở trong mát, không có chuyện nghỉ ngơi nhiều làm việc ít.
- Thứ nhì “Ta sai các ngươi đi như chiên con ở giữa bầy muông sói” (LuLc 10:3) , nghĩa là môn-đệ của Chúa ra đi là phải đối diện với khó khăn với nguy hiểm. Như vậy, người phục vụ Chúa phải chấp nhận khó khăn nguy hiểm.
Chúng ta ngày nay chọn con đường nhàn nhã và an toàn trong khi phục-vụ Chúa. Thật đáng buồn. Ông Phao-lô trong thời gian ở trong tù đã khuyên Ti-mô-thê: “Hãy cậy quyền-phép Đức Chúa Trời mà chịu khổ với Tin Lành” (IITi 2Tm 1:8c). Trong đoạn 2 câu 3 ông lại nói: “Hãy cùng ta chịu khổ như một người lính giỏi của Đức Chúa Giê-xu Cứu Thế.”
Chúng ta có phải là những môn-đệ của Chúa Giê-xu không? Có sẵn sàng để Chúa sai chúng ta đến bất cứ nơi nào Chúa muốn không? Có sẵn sàng làm bất cứ việc gì Chúa muốn chúng ta làm không?
2. Dấu hiệu ĐỂ THEO CHIỀU NÀY
Dấu hiệu này có nghĩa là phải đặt thùng hàng theo đúng chiều ấn định. Đặt theo chiều khác thì sẽ bị lộn tùng phèo, sẽ bị vỡ bể.
Loại người mang dấu hiệu này không phải không muốn phục vụ Chúa. Họ sẵn sàng phục-vụ Chúa nhưng phải theo ý của họ, theo cách của họ. Nếu có ai sắp xếp trái ngược với ý của họ thì nội tâm của họ cứ như sành sứ vỡ bể, tâm tính của họ hoàn toàn bị xáo trộn, không còn như xưa nay nữa. Và hậu quả là cuộc đời phục-vụ kể như tan vỡ luôn.
Loại người này dâng mình cho Chúa, phục-vụ Chúa, nhưng ý riêng còn lớn lắm. Đây là loại người hay phản kháng lại ý muốn của Đức Chúa Trời. Vì thường phản kháng cho nên không chịu tình nguyện làm theo ý muốn Chúa. Họ chỉ tình nguyện và vui vẻ phục-vụ đối với những công tác hợp ý họ mà thôi.
Chúng ta hãy tưởng tượng một người phục-vụ Chúa mà cứ muốn hầu-việc theo ý riêng thì sẽ thế nào? Ông Giô-na là một trường hợp cụ thể. Ông phục vụ Chúa, nhưng không muốn theo ý Chúa. Ông phản kháng ý Chúa và ra đi đến chỗ Chúa không muốn ông đi.
Gion Gn 1:1-2. “Có lời Đức Giê-hô-va phán cho Giô-na con trai A-mi-tai như vầy: Ngươi khá chổi dậy! Hãy đi đến thành lớn Ni-ni-ve, và kêu la nghịch cùng chúng nó; vì tội ác chúng nó đã lên thấu trước mặt ta.
Nhưng Giô-na chổi dậy đặng trốn qua Tê-ra-si, để lánh khỏi mặt Đức Giê-hô-va. . .”
Ông Giô-na nghe được tiếng phán của Đức Chúa Trời, có mối quan hệ thân thiết với Chúa, Chúa bày tỏ ý định và chương trình của Ngài cho ông; Chúa cũng tin-cậy ông và giao trách-nhiệm cho ông. Nhưng tiếc thay, ông Giô-na không muốn đi theo chiều hướng của Chúa, ông đi ngược lại ý Chúa. Chúa bảo ông đi Ni-ni-ve, ông lại đi Ta-rê-si là hướng ngược lại. Chúa bảo ông đi giảng cho người ta ăn-năn, ông lại đi xuống tàu chở hàng và ngủ. Đáng lẽ ông rao sự hủy diệt cho người khác để họ ăn-năn, nhưng ông suýt bị hủy diệt, rồi ông trở thành người cần ăn năn với Chúa.
Một người hầu-việc như ông Giô-na sẽ gây ra biết bao điều rắc rối cho người chung quanh và cho chính cuộc đời của người đó.
Khi cùng với nhau phục-vụ Chúa, chúng ta cũng thấy xảy ra lắm điều rắc rối. Ai cũng cho ý mình là đúng, không ai chịu nghe ai cả. Phải chăng vì cớ “chín người mười ý”, Hoặc vì cớ ai cũng cho ý mình là đúng và đòi phải theo ý mình?
Chúng ta vừa không chấp nhận nhau vừa không chịu theo ý của Chúa. Đôi khi Chúa dùng người khác cho chúng ta biết ý của Ngài, chúng ta không chịu tôn trọng lời nói của họ; đôi khi Chúa dùng lời Ngài, dùng những nguyên tắc trong Kinh Thánh để cho chúng ta biết ý của Ngài, chúng ta cũng không tán thành.
Cho nên con người muốn hầu-việc Chúa mà chỉ theo ý mình chẳng những gặp những chuyện rắc rối mà còn dễ sinh ra bất mãn, bực bội, buồn phiền; vừa tr ách Chúa, lại vừa oán người khác; không hài lòng về ý Chúa, không hài lòng về ý của người khác, chỉ coi ý mình là quan trọng, bắt Chúa và người khác phải theo ý mình. Đổ vỡ, tan rã là điều chắc chắn.
Một tín-hữu nọ muốn dâng hiến cho hội thánh một số tiền để mua một cây đàn cho hội thánh, nhưng buộc hội thánh đó phải theo ý mình, nghĩa là phải mua cây đàn hiệu A mà người ấy thích. Sau một thời gian không thấy cây đàn đâu cả, cũng không thấy tiền dâng đâu cả mà chỉ thấy hội thánh chia làm 2 phe. Một phe đòi thực hiện theo ý của người dâng, một phe không tán thành.
Ông Sam-sôn là hình ảnh của người hầu-việc Chúa nhưng muốn theo ý riêng. Kết quả là gì? Dù ông có đức-tin, có sức mạnh Chúa cho, có Thần của Đức Chúa Trời cảm động, nhưng vì ý riêng, vì đòi sống và phục-vụ theo ý ông muốn, cho nên Chúa phải từ bỏ ông.
Ai trong chúng ta cũng nói mình phục-vụ Chúa, nhưng chúng ta đang theo ai? Theo con người, theo ý mình, ý người hoặc theo ý Chúa đây?
3. Dấu hiệu ĐỪNG ĐỂ VẬT GÌ ĐÈ LÊN
Dấu hiệu này báo cho chúng ta biết thùng hàng này mỏng manh, dễ vỡ, dễ hư, đừng đặt đồ nặng chồng lên thùng. Có loại dấu hiệu chỉ cho phép đặt chồng lên món đồ nặng đến 24 ký thôi.
Đây là hình ảnh một người phục-vụ Chúa nhưng không chấp nhận quyền hành của người khác. Nếu có ai ở trên mình, có ai hơn mình, chỉ huy mình thì đương sự nghĩ rằng người ta “đè đầu cưỡi cổ mình”. Con người này chỉ muốn một mình một cõi, hoặc đương sự lo “đè đầu cưỡi cổ mình” người ta trước để người ta không thể đè đầu cưỡi cổ mình đương sự nữa.
Con người này nếu làm việc thì chỉ làm việc một mình thôi, chẳng chịu phục tùng dưới quyền ai cả, coi mình là số một thậm chí coi mình như vua một cõi.
Đây là con người khó vâng lời, khó đầu phục Chúa và khó phục tùng hội thánh. Ở trong hội thánh con người này không thể làm đầy tớ cho người khác, không bao giờ làm tấm thảm cho anh em mình chùi chân, không chấp nhận làm con lừa cho Chúa Giê-xu cưỡi lên. Đây là người nói: Tôi mà phải dọn bàn cho người khác sao? Tôi mà phải rửa chân cho ông đó sao? Ông đó mà đòi chỉ huy tôi sao?
Trong 3 Giăng câu 9 có đề cập đến Đi-ô-trép là kẻ ưng đứng đầu hội thánh. Ông này đã làm mưa làm gió trong hội thánh, không coi ai ra gì hết, không thuận phục ai cả, thậm chí không thèm tiếp rước phái đoàn của ông Giăng. Ngược lại cũng trong hội thánh đó có ông Đê-mê-triu (câu 12) : “Mọi người đều làm-chứng tốt cho Đê-mê-triu, và chính lẽ thật cũng chứng cho; chúng tôi cũng làm chứng riêng cho người.” Là một người tốt trong hội thánh.
Lời Chúa khuyên tất cả chúng ta: Hãy hạ mình xuống dưới tay quyền phép của Đức Chúa Trời.
Trong khi phục-vụ Chúa, chúng ta có bằng lòng làm người đầy tớ phục vụ anh em mình không? Chúng ta có chịu làm tấm thản cho anh em mình chùi chân không? Có sẵn sàng để người khác chỉ huy chúng ta không?
Hình ảnh đừng chồng vật nặng lên thùng làm chúng ta liên tưởng đến những Cơ-đốc nhân không chịu nổi những áp lực từ bên ngoài, những áp lực gia đình khiến cho người đó không còn khả năng phục vụ Chúa nữa; áp l ực bạn bè cũng nặng nề lắm, cũng có thể làm cho người đó câm nín, không thể bày tỏ về Chúa; áp lực nghề nghiệp cũng mạnh lắm, cũng có thể làm cho người đó không dám phục vụ Chúa ...
Nếu bạn muốn theo Chúa Giê-xu, Chúa nói bạn phải vác thập tự giá mình theo Chúa mỗi ngày. Nhưng bạn trả lời rằng bạn chỉ theo Chúa mà thôi, không muốn có cây thập tự nào đè lên vai của mình, nghĩa là bạn không muốn nhận trách-nhiệm của một môn-đệ, không muốn hi sinh chịu khổ vì người khác, không muốn hạ mình xuống để mang gánh nặng cho anh chị em của mình.
Ông Phao-lô khuyên trong GaGl 6:2: “Hãy mang lấy gánh nặng cho nhau.” Chúng ta chỉ có thể mang lấy gánh nặng cho nhau khi chúng ta quan tâm đến anh em mình, và chúng ta hạ mình xuống, khiêm nhường để cưu mang, lo toan đến những vấn-đề của anh em chúng ta.
4. Dấu hiệu ĐẾN GIÁNG SINH HÃY MỞ MÓN QUÀ
Đây là lời nhắn gởi kèm theo món quà: “Xin vui lòng mở trong ngày lễ Giáng Sinh”. Hoặc “Chỉ mở quà vào ngày lễ Giáng Sinh”.
Đây cũng có thể là lời nhắn của một số người gởi đến Chúa Giê-xu: “Chúa ơi, con muốn phục-vụ Chúa, nhưng xin hẹn Chúa ngày mai, đến ngày ngày lễ Giáng Sinh con sẽ phục vụ. Con sẵn sàng phục-vụ Chúa, nhưng lúc này con đang bận, con chỉ có thể phục-vụ Chúa trong những dịp lễ thôi”.
Đến ngày lễ Giáng Sinh mới đi nhà thờ, mới thi Kinh Thánh, mới dâng tiền, mới gia nhập ban hát lễ ... là một dạng lâu lâu phục-vụ một lần, nhằm phô trương trong dịp lễ, nhằm mua vui với mọi người.
Nhưng Chúa Giê-xu nói rằng làm môn-đệ của Ngài là hằng ngày vác thập tự mình mà theo Chúa, tức là mỗi một ngày đều phục-vụ, mỗi một ngày đều phải tiến bước với Ngài, mỗi ngày cứ làm môn-đệ của Ngài.
Chúa muốn chúng ta phục-vụ Ngài trong tinh thần bền bỉ, kiên nhẫn, lâu dài, trọn cuộc đời.
Còn con người chúng ta lại cho rằng ngày nào cũng phải theo Chúa thì nhàm chán lắm, mệt mỏi lắm, không thích thú gì cả. Chúng ta giống như những con chim di trú. Đến mùa thì bay đến, ăn uống, trú thân, sau đó lại bay đi. Cơ-đốc nhân thờ-phượng theo mùa, phục-vụ theo mùa thì sống theo cảm xúc thất thường, thiếu lòng quyết tâm và bền bỉ, rất dễ bị ngoại cảnh chi phối.
Chúng ta có phục-vụ Chúa theo lễ, theo mùa không?
5. Dấu hiệu DỄ BỂ - XIN NHẸ TAY
Hai dấu hiệu này nhắc nhở chúng ta phải coi chừng. Bởi vì nếu không nhẹ tay thì món hàng sẽ bể.
Chúng ta phải cẩn thận đối với những món hàng có dấu hiệu dễ bể như thế nào, thì đối với những người phục vụ Chúa có trương dấu hiệu dễ bể - xin nhẹ tay - chúng ta cần cẩn thận hơn nhiều.
Đối với những người này chúng ta phải nưng như nưng trứng, hứng như hứng hoa; không được nói nặng với đương sự, phải hết sức chiều chuộng nịnh bợ, người đó có làm sai cũng đừng nói gì, tốt nhất là cứ khen người đó, còn nếu không thì đừng nói gì hết, lỡ phát biểu ý kiến là bể ngay. Nghĩa là gì? nghĩa là dễ giận dỗi, dễ phiền, hay làm eo làm sách.
Một người hầu việc mà “bể ngay” khi gặp chuyện trái ý thì hậu quả sẽ ra sao? Ông Giô-na là một trường hợp điển hình. Gion Gn 4:1 “Bấy giờ Giô-na rất không đẹp lòng và giận dữ. Đức Giê-hô-va trả lời cùng Giô-na rằng: Ngươi giận có nên không?”
Ông Phao-lô viết trong ICôr1Cr 3:3. “Trong anh em có sự ganh ghét và tranh cạnh, anh em há chẳng phải là tánh xác thịt ăn ở như người thế gian sao?” Tánh xác thịt là một trong những nguyên nhân làm cho đời sống chúng ta bị bể - bị hư, bị đau đớn. ChCn 25:28: “Người nào chẳng chế trị lòng mình, khác nào một cái thành hư nát, không có vách ngăn”.
Một vị lãnh đạo tại một hội thánh nọ, thường hay đập bàn, hay la hét người khác trong buổi họp. Ông ta không muốn ai trái ý của mình, lại rất mau nổi nóng. Một ngày kia, trong một cuộc họp, ông ta lại đập bàn và la hét, một người nọ đã nhỏ nhẹ nói: “Thưa ông, chúng tôi đang phục vụ trong hội thánh của Đức Chúa Trời chứ không phải trong một công ty của con người; chúng tôi trước hết muốn làm vừa lòng Đức Chúa Trời chớ không phải làm vừa lòng ông. Nếu chúng tôi sai, hãy chỉ dạy cho chúng tôi. Nhưng nên nhớ rằng chúng tôi không lãnh lương của hội thánh mà chỉ trông đợi kết quả tốt đẹp và xem đó là phần thưởng của Đức Chúa Trời dành cho chúng tôi”.
Trong tiếng Việt có thành ngữ “hư bột hư đường”. Chúng ta đừng vì tánh xác thịt mà làm hư thân thể của Đấng Cứu Thế.
Chúng ta cũng nên nhớ rằng Chúa Giê-xu bể ra như một miếng bánh bị bẻ ra. Đây là sự hy-sinh, chịu khốn khổ để nhiều người được bình an, được tha tội. Còn chúng ta bể ra không đem đến sự bình-an, mà gây nên sự chia rẽ, chống nghịch, thù oán, ganh ghét. Đừng làm một con người dễ bể vì tánh xác thịt, hãy làm một con người dễ bể vì tình yêu thương.
6. Món quà không có dấu hiệu nào cả. SAO CŨNG ĐƯỢC.
-Đây là món quà không phải lo giữ gìn trong chỗ mát mẻ.
-Cũng không buộc phải đặt theo chi ều này hoặc chiều kia.
-Có thể đem ra sử dụng ngay mà không yêu cầu chờ dịp lễ.
-Cũng có thể bị đồ đạc chồng chất đè lên và cũng không sợ bị bể. Nghĩa là xài sể sao cũng được, mạnh tay một chút cũng không sứt mẻ hư hại gì.
Món quà này tượng trưng cho loại người chịu được mọi hoàn cảnh.
Đây là mẫu người phục-vụ mà Chúa Giê-xu hài lòng.
Khi Chúa gọi thì người này trả lời ngay: “Có con đây.”
Khi Chúa cần người để sai phái thì người đó trả lời: “Xin hãy sai con”
Trong khi phục-vụ nếu họ lâm vào tình thế như ông Giô-sép, bị ghét bỏ, bị đày ải, bị vu oan... Họ nhờ cậy Chúa mà vượt qua và làm Chúa hài lòng.
Trong khi hầu việc Chúa, họ bị ganh ghét như Sau-lơ ghét Đa-vít chăng? Họ bị săn đuổi như Sau-lơ săn đuổi Đa-vít chăng? Nhờ cậy Chúa, họ chịu được.
Trong cuộc sống họ bị ép đủ mọi cách như ông Đa-ni-ên đã bị chăng? Nhờ cậy Chúa, họ vượt qua được.
Họ bị quăng vào lò lửa chăng? Chúa đi vào đó với họ và bảo vệ họ.
Họ không chọn lựa hoàn cảnh cho mình, không chọn nơi sống tốt đẹp cho mình. Họ chỉ biết một điều, phó thác mình cho Chúa, trông cậy nơi Ngài, hết lòng nhờ cậy Chúa trong hoàn cảnh Chúa đang đặt để họ, và tin rằng Đức Chúa Trời là thành-tín.
Ông Phao-lô viết trong IICôr 2Cr 4:8-10. “Chúng tôi bị ép đủ cách, nhưng không đến cùng; bị túng thế, nhưng không ngã lòng; bị bắt bớ, nhưng không đến bỏ; bị đánh đập, nhưng không đến chết mất. Chúng tôi thường mang sự chết của Đức Chúa Giê-xu trong thân thể mình, hầu cho sự sống của Đức Chúa Giê-xu cũng tỏ ra trong thân thể chúng tôi.”
ICôr1Cr 15:58. “Vậy, hỡi anh em yêu dấu của tôi, hãy vững vàng chớ rúng động, hãy làm công việc Chúa cách dư dật luôn, vì biết rằng công khó của anh em trong Chúa chẳng phải là vô ích đâu.”
Chúa có hài lòng với thái độ và cung cách phục-vụ của chúng ta không? Chúa có thể nhận định về chúng ta như sau đây không: “Ngươi là con yêu dấu của Ta, đẹp lòng Ta mọi đường”?
bottom of page
