top of page
Hung Tran
Jun 10, 2024
Trong những lời này, bạn sẽ cảm nhận được một sự tuôn đổ mạnh mẽ và dữ dội từ tấm lòng từ phía của Phao-lô...
“Hỡi con, người của Đức Chúa Trời ...” (I Tim 6:11).
“Hỡi Ti-mô-thê, hãy bảo vệ điều được giao thác cho con” (I Tim 6:20).
“Hỡi Ti-mô-thê, người của Đức Chúa Trời.”
Trong...
...những lời này, bạn sẽ cảm nhận được một sự tuôn đổ mạnh mẽ và dữ dội từ tấm lòng từ phía của Phao-lô. Đó là một tiếng kêu, tiếng gọi, như lũ lụt đã dâng lên và đang tìm cách thoát ra ngoài. Bạn thấy, vị sứ đồ ở ngay vòng cuối cùng của cuộc đua, ông gần kết thúc cuộc hành trình, ông ý thức được rằng ông còn rất ít thời gian, trong đó để nói tất cả những gì trong trái tim của mình; và có quá nhiều điều để nói, tình hình rất quan trọng, nhu cầu thì rất lớn, và trong giai đoạn cuối cùng này, ông nói những lời cuối cùng của ông.
Đây là những lời cuối cùng của một sứ đồ vĩ đại. Ông cố gắng ngưng tụ trong một không gian nhỏ tính vĩ đại của khát vọng, và vì vậy ông tuôn ra lời - “hỡi người của Đức Chúa Trời!” “hỡi Ti-mô-thê!” Lời cuối cùng luôn luôn là lời đáng kể, đáng lưu ý, hãy coi với sự nghiêm trọng.
Chúng ta không thể, tất nhiên, trong một không gian ngắn gọn, ghi nhận tất cả các nội dung những lời phát biểu cuối cùng của vị sứ đồ, và tôi đề nghị chỉ nói về bản chất của sự hấp dẫn mà ông đã tạo ra và cách thức mà ông tạo ra nó. Lời cảm thán nầy - “hỡi người của Đức Chúa Trời!” - Không phải là một cụm từ không quen thuộc.
Chúng ta biết trong Cựu-ước, chỉ danh nầy thường áp dụng cho các tôi tớ của Đức Chúa Trời; và có một ý nghĩa nào đó, tất nhiên, trong đó nó là một thuật ngữ cụ thể, danh hiệu của những người đứng trong một trách nhiệm đặc biệt cho các mối lưu tâm của Chúa - “người của Đức Chúa Trời.” Nhưng đó cũng là một ý nghĩa mà nó áp dụng chung, chắc chắn điều này sẽ thật sự của chúng ta tất cả, chắc chắn điều này không đại diện cho những gì Chúa muốn có trong trường hợp của mỗi người chúng ta, danh hiệu “người” bao gồm tất cả chúng ta trong Chúa Jesus, và sự chỉ định dựa trên tất cả chúng ta - “người của Đức Chúa Trời”.
Ngày kia, một nhà truyền giáo cao tuổi nhận được tin nhắn rất phấn khởi từ một người mà ông đã dẫn đến với Chúa, ra khỏi ngoại giáo từ nhiều năm trước kia. Một nhà truyền giáo khác đã đến thăm khu vực đó, và đến cùng người đàn ông này. Ông yêu cầu nói lại cùng người cha thuộc linh cũ của mình rằng: “Khi bạn gặp ông ấy, hãy nói với ông ấy rằng rất lâu trước đây tôi đã trở thành người của Đức Chúa Trời, và tôi vẫn còn là người của Đức Chúa Trời”. Đó là những gì có ở đây, tất cả mọi người của Đức Chúa Trời, những người của Đức Chúa Trời.
Thách Thức.
Nói như thế, chúng ta có thể thấy làm thế nào nó có thể và nên áp dụng đối với tất cả chúng ta.
“Hỡi người Đức Chúa Trời!” - Trong đó tất nhiên bao gồm các phụ nữ nữa, và trong ý nghĩa và giai điệu của nó có sứ điệp bùng phát từ trái tim của vị sứ đồ. Chúng ta không cần phải cố gắng phá vỡ nó và trình bày chi tiết rằng người Đức Chúa Trời có nghĩa là những gì, có sứ điệp ở đó. Nó có thể làm chúng ta giật mình cách cá nhân nếu có ai đó tiếp cận chúng ta và giảng thuyết với chúng ta theo cách đó. Hãy suy nghĩ nếu bất cứ ai đến cùng bạn và nói, “Ô, người của Đức Chúa Trời!” Đó là một thách thức. Chính ý tưởng đó làm cho chúng ta cảm thấy sự thiếu hụt tức thì –
“Một người của Đức Chúa Trời!” Có bao giờ bạn nghĩ về bản thân mình như thế - như một người của Đức Chúa Trời không? Giữa vòng tất cả mọi người, bạn là người của Đức Chúa Trời, một người phụ nữ của Đức Chúa Trời, và bởi vì đó là sự thật, tất cả các phần còn lại sẽ theo sau. Tất cả mọi điều mà Phao-lô đã nói với Ti-mô-thê theo sau điều đó và đã đến vì cớ đó. “con là người của Đức Chúa Trời; do đó ta nói với con tất cả những điều mà ta đang nói và sẽ nói.”
Trách Nhiệm Của Người Đức Chúa Trời.
(1) Một Ủy Viên Quản Trị cẩn thận về sự giáo thác của Ngài.
Và bạn nhận thấy rằng vài đường hướng nhất định chạy qua hai lá thư này cho Ti-mô-thê, và một trong những dòng đó đã liên quan với bản thân Ti-mô-thê là người của Đức Chúa Trời là mối quan tâm tối thượng về người của Đức Chúa Trời. Trước hết, Phao-lô nói, “Bởi vì con là người của Đức Chúa Trời, con là một người được ủy thác”.
“Ô, Ti-mô-thê, hãy bảo vệ điều được giao thác cho con” (I Tim 6:20). Nghĩa đen là “Ô, Ti-mô-thê, hãy bảo vệ sự ký thác”, hoặc, “bảo vệ sự ký gửi”. Nó là một thuật ngữ ngân hàng bằng ngôn ngữ gốc: ai đó đã đặt cho sự gìn giữ an toàn của ngân hàng, một cái gì đó rất quý giá và làm cho ngân hàng thành người quản trị tin cậy của họ. Và Phao-lô nói với Ti-mô-thê, ô Ti-mô-thê, bởi vì con là người Đức Chúa Trời, con là một người được ủy thác, một sự tin tưởng lớn đã được ký thác cho con, và ở đây mở ra tất cả những gì trong những lá thư này.
Có lẽ Phao-lô ngồi xuống viết một lá thư cá nhân và mở rộng trái tim mình cho Ti-mô-thê như là một người cha nói với đứa con trai - “Ti-mô-thê đứa con thân yêu của tôi” ông gọi anh ta như vậy-- và có lẽ ông nghĩ, “Tôi sẽ nói những điều từ trái tim đến trái tim, những điều cho Ti-mô-thê, anh ta cần được giúp đỡ, tư vấn, chỉ dẫn”. Tuy nhiên, Phao-lô thấy rằng ông không thể viết vào những thứ chỉ đơn thuần là những điều cá nhân, ông gần như bị cuốn đi ngay lập tức với sự bao la của những tư tưởng, mục đích và nghị quyết đời đời của Đức Chúa Trời.
Ô, có những điều sâu sắc, chiều sâu và bao la trong hai lá thư ngắn này là dường nào! Hãy đọc chúng một lần nữa, và thấy những điều được đề cập thì sâu rộng như thế nào. Thật sự ông nói rằng, “Ti-mô-thê ơi, sự tin tưởng mà đã được ký thác cho con không phải là điều nhỏ, nó chạm đến tất cả các thời đại và vượt qua chúng, nó chạm vào tất cả các lĩnh vực. Nó không chỉ là một điều thuộc đất và tạm thời, không chỉ cuộc sống ít oi của con ở đây như một Cơ-đốc nhân, không, nhiều điều hơn được ràng buộc với người của Đức Chúa Trời, hơn là việc làm cuộc sống thành công ở đây và bây giờ, theo tiêu chuẩn của thế giới này.”
Và như vậy, ông nói, “Con là một người được ủy thác; Ti-mô-thê ơi, hãy bảo vệ sự ký thác.” Và ông chạm vào một số chi tiết mà có thể áp dụng cho một số người trong chúng ta. “Từ thời thơ ấu của con, con đã được dạy chân lý. Đức tin ở trong bà ngoại và mẹ của con.“ Con là người của Đức Chúa Trời có một trách nhiệm, con đã có sự ký thác lẽ thật. Con là một trong những người, từ trong số hàng triệu người xung quanh mình, đã được đem ra, trong sự khôn ngoan tối thượng và ân sủng của Đức Chúa Trời, liên lạc với những điều vô cùng quan trọng và có giá trị này, là người của Đức Chúa Trời, con có trách nhiệm đối với chúng.
“Ở trước mặt Đức Chúa Trời là Đấng khiến muôn vật sống động, và Christ Jêsus là Đấng đã làm chứng về sự thừa nhận tốt đẹp trước mặt Bôn-xơ Phi-lát, ta răn bảo con....” (I Tim 6:13).
“Trước mặt Đức Chúa Trời và Christ Jêsus, cùng các thiên sứ được chọn, ta răn bảo con,..”
“Ta răn bảo con, hỡi người của Đức Chúa Trời, trước mặt tất cả các vị có trí tuệ trên trời và trước mặt loài người, con đang ở trong sự tin tưởng và có một trách nhiệm rất lớn - không phải trên lập trường con là một giáo sĩ, một người cung phụng Lời, một mục sư, hoặc theo một số chỉ danh đặc biệt trong lĩnh vực của các tôi tớ của Đức Chúa Trời, nhưng chỉ đơn giản trên lập trường rằng con là người của Đức Chúa Trời, đó là tất cả ”. Đó là những gì có nghĩa là người của Đức Chúa Trời. Con là một người được ủy thác.
(2) Một người lính chỉ vì Chúa.
Con là một người lính. “Hãy cùng ta chịu khổ như một tinh binh của Christ Jêsus. Chẳng có ai ở lính mà còn vấn vương việc đời, hầu cho đẹp lòng kẻ chiêu mộ mình.“ (II Tim 2: 3,4).
Lời kêu gọi là - 'là người của Đức Chúa Trời, con luôn luôn được giả định có sự phục vụ năng động và không được có một tâm trí phân chia, một trái tim phân chia, với các mối lưu tâm kép làm suy yếu con trong tình trạng chiến tranh, bận tâm với những thứ của thế giới này, nhưng , bất cứ công việc của con có thể là gì trên trái đất, con đang có một tâm trí không bị phân chia, của một trái tim duy nhất. Mối quan tâm duy nhất của con là phải đem lại sự hài lòng cho Ngài, Đấng chiêu mộ con làm người lính của Ngài, ô người của Đức Chúa Trời, đó là cách con nên như thế nào, một người với niềm đam mê duy nhất - để mang lại sự hài lòng cho Chúa của con.
(3) Một nông phu sẵn sàng lao động
'Và', ông nói, “con là một nông phu“; và “Kẻ làm ruộng chịu lao khổ thì cần phải hưởng hoa lợi trước “ (II Tim 2:6.).
Bởi ông có ngụ ý là, “con phải lao động“. Nông phu thật sự, người làm vườn thật sự, biết tất cả về sự lao động, nếu bất kỳ người nào làm gì. Ông có đủ điều kiện để nói chuyện về lao động, và ông biết rằng ông sẽ không được gì nếu không có công việc khó nhọc. Ông sẽ là người đầu tiên dự phần vào những thành quả lao động cực nhọc. Về một người thực sự lao động có thể nói rằng, trái tim và sức mạnh của ông trong công việc của mình, ông được giao cho nhiệm vụ của mình bởi vì ông biết sự sinh hoa kết trái phụ thuộc vào việc lao động đó.
(4) Một vận động viên kiên quyết đoạt giải thưởng.
Và ông nói, là một vận động viên. “Lại hễ ai đấu sức trong diễn trường, nếu không đấu cách hợp pháp, thì chẳng được mão miện.“(II Tim 2:5). Ti-mô-thê nên nhớ tới những lời mà trước đó Phao-lô đã viết cho hội thánh tại Cô-rinh-tô -
“Anh em há chẳng biết rằng những kẻ chạy nơi trường đua đều chạy cả, nhưng chỉ một người được giựt giải sao? Vậy, anh em hãy chạy cách nào cho giựt được. Mọi người đấu sức trong cuộc đua thì tiết chế mọi sự. Vả, họ làm vậy chẳng qua là để lãnh mão miện hay hư nát, còn chúng ta thì để lãnh mão miện chẳng hay hư nát. Vậy, tôi chạy, chẳng phải là chạy bá vơ, tôi đấu quyền, chẳng phải là đánh gió; song tôi khắc khổ thân thể tôi, bắt nó phải phục, e rằng sau khi tôi đã rao giảng cho kẻ khác, mà chính mình tôi phải bị loại ra chăng.”(I Cor 9:25-27).
Ti-mô-thê cũng biết rõ sự tự kỷ luật của cha trong đức tin của mình, đã chạy cuộc đua của ông là gì, và Phao-lô đã không ngần ngại nhắc nhở Ti-mô-thê về điều đó (II Tim 3:10 vv.).
“Hỡi người của Đức Chúa Trời!” Đây là những gì mà người của Đức Chúa Trời phải là. Cho dù đó là trong lĩnh vực thi đấu, hoặc tình trạng chiến tranh, hoặc làm việc cực nhọc khó khăn trong đồng ruộng, hoặc sự ủy thác của cải - bất cứ phép ẩn dụ được sử dụng là gì, tất cả đều chỉ có một mục đích. Vị sứ đồ cao niên tìm cách thốt ra một cái gì đó đang đè nặng trên trái tim mình. “Hỡi người của Đức Chúa Trời! hỡi Ti-mô-thê!” Đây là những gì đúng với con nếu con là người Đức Chúa Trời. Đó là một tiếng kêu từ tấm lòng - tiếng kêu xé lòng --của một người nói,
“Vì ta đang bị đổ ra như lễ tưới rượu, kỳ qua đời của ta gần rồi.” (II Tim. 4:6). ‘Tôi không có thể nói nhiều hơn nữa, nhưng tôi đưa ra lời kêu gọi tận đáy lòng này cách đầy đủ cho con, hỡi người của Đức Chúa Trời!’
Một đường hướng xuyên qua các lá thư là đây; người của Đức Chúa Trời là gì và anh ta giống như điều gì. Có những đường khác mà chúng ta sẽ không theo đuổi, như tôi muốn để lại một sự lưu ý nhấn mạnh với bạn. Tôi đã nhận thấy bản thân mình bị nắm chặt, không thật nhiều do nội dung của các thư của Phao-lô gửi Ti-mô-thê, nhưng bởi tiếng kêu đó của vị sứ đồ, tiếng kêu như đã đã thấu vào lòng tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là dội lại tiếng kêu đó theo cách rất yếu ớt này. Sự thật là, trong tối thượng quyền của Đức Chúa Trời, Paul đã có một giai đoạn tự do ngắn ngủi sau khi ra khỏi nhà tù, giữa sự việc viết hai bức thư gửi cho Ti-mô-thê. Tôi nghĩ rằng ông đã có một chút ngạc nhiên về điều đó đối với bản thân mình. Nhưng đó chỉ là một ít thời gian nhiều nhất, trước khi ông bị đưa trở lại nhà tù và ông biết rằng cuộc hành trình ông sẽ được kết thúc rất sớm. “Ta đã đánh trận tốt đẹp, ta đã chạy xong cuộc đua, ta đã giữ được đức tin” (2 Tim. 4:7).
Nhưng ông đã lấy điều nầy làm cơ sở của một lời kêu gọi tươi mới cho sự siêng năng và cấp bách.
“Ở trước mặt Đức Chúa Trời và Christ Jêsus, là Đấng sẽ xét đoán kẻ sống và kẻ chết, ta nhơn sự hiện ra của Ngài và nước Ngài mà răn bảo con rằng ...” (II Tim 4:1).
Đó là sự kết thúc và đó là một tiếng kêu. Mặc dù trong trường hợp của chúng ta các chi tiết có khác nhau, tuy nhiên cùng một tiếng kêu của Đức Linh chắc chắn đụng chạm được trái tim của chúng ta ngày hôm nay. Đây là một sự cấp bách. Nó không chỉ đơn thuần là sự cấp bách cho một chức vụ đóng lại, nhưng của một người của Đức Chúa Trời khao khát rằng mỗi một người có thể được gọi làm người của Đức Chúa Trời, hoặc người phụ nữ Đức Chúa Trời, nên được như thế - chủ ý, và hoàn toàn từ bỏ cho một điều. Bạn có thể thực sự là một người lính, một nông dân, một chủ ngân hàng, bạn có thể thực sự là bất cứ điều gì đó trên trái đất này, nhưng trên và ở bên trên điều đó, bạn là người của Đức Chúa Trời. Nhiệm mạng trên đất của bạn phải được thực hiện là phục vụ cho kết cuộc của Đức Chúa Trời, bạn phải được uốn cong theo những điều vĩnh cửu nầy, với trái tim không phân chia; không bị phân tâm bởi các lưu tâm xung đột, không ảnh hưởng bởi tất cả các hoàn cảnh trần thế, không bận tâm bởi những thứ của thế giới này, thú vui của nó, lợi ích của nó, sự thành công của nó giữa loài người, nhưng được động viên bởi một điều—làm hài lòng Ngài, Đấng ghi danh bạn như là của riêng của Ngài. Hãy lắng nghe bằng tai bên trong đến ngụ ý bên trong -
“Hỡi người Đức Chúa Trời!” Nếu chỉ có bạn và tôi có thể nắm được những gì trong đó - 'Hỡi người của Đức Chúa Trời! Tôi là người của Đức Chúa Trời, tôi là người phụ nữ của Đức Chúa Trời. Một người như vậy phải được như thế nào? Vâng, trên hết mọi sự, hãy hướng về các mối lưu tâm của Đức Chúa Trời. “Hỡi người của Đức Chúa Trời!” Đó là một từ ngữ toàn diện, nhưng nó sẽ trở thành cá nhân - “Ô, Ti-mô-thê”. Giữa vòng những người của Đức Chúa Trời, hỡi Ti-mô-thê, con - con được Ngài đánh dấu là người của Ngài.
T.A.S.
bottom of page